Kết quả này có hơi đáng sợ đấy.
Với câu hỏi của Trương Hiểu Dung, thầy bói Trần cười ha ha đáp: “Nói đến ảnh hưởng thì… Người mà lão Diêm Vương không nhận dĩ nhiên là mạng lớn. Hơn nữa, sau khi trải qua một phen sống chết, số mệnh của cô bé này đã thay đổi một ít. Vốn cũng không tính là quá xuất chúng, nhưng bây giờ coi bộ tương lai chắc chắn sẽ đại phú đại quý.”
“Chỉ là mọi thứ có tốt cũng có xấu. Chỗ tốt là sẽ đại phú đại quý, một bước lên tiên. Đáng tiếc nhân duyên lại rất gian nan. Số của người bình thường không áp được số của nó.”
“Có thể nói số mệnh của nó quá cứng cỏi, nếu mệnh của người khác áp được nó thì không chừng sẽ đứt gãy luôn.”
“Nếu như không thể tìm được mệnh số nào tương sinh, ai thành đôi với nó cũng đều khó có kết quả tốt.”
Thầy bói Trần không keo kiệt mà hăm doạ như thế. Mộc Dương chỉ cảm thấy sốc ngây người: Có phải cô đã làm mất lòng thầy bói Trần lúc nào rồi không? Không thì sao ông lại dốc lòng dốc sức mà bôi xấu cô dữ vậy?
Mộc Dương không nhịn được được cẩn thận suy nghĩ một hồi.
Trương Hiểu Dung đã sớm bị thầy bói Trần doạ khóc. Lúc bà mở miệng hỏi, giọng đều run cả lên: “Vậy phải làm sao mới có thể hoá giải chuyện này?”
“Tôi còn chưa nói hết mà.” Thầy bói Trần tiếp tục nói: “Số mệnh của con bé quá cứng cỏi, người bên cạnh cũng chỉ có hai kết quả. Một là hợp mệnh với nó, lưỡi này sẽ hướng ra bên ngoài. Hai là xung khắc với nó, lưỡi sẽ…”
Đầu lông mày của Dương Thục Phương giật một cái, lập tức hỏi: “Nó có phải là Thiên Sát Cô Tinh gì không? Nó có khắc tôi hay không?” Chỉ một câu này có thể dễ dàng hiểu được trong lòng Dương Thục Phương đang nghĩ gì.
Hiển nhiên là bà ta sợ hãi.
Mộc Dương thầm tặc lưỡi trong lòng: Cỡ này là sợ đến độ nào.
Dương Thục Phương hỏi ra câu đó trong lòng Trương Hiểu Dung cũng lộp bộp thấp thỏm.
Trương Hiểu Dung hiểu rõ Dương Thục Phương hơn bất cứ ai. Cho nên không đợi thầy bói Trần nói gì, Trương Hiểu Dung đã vội nói trước: “Chắc chắn không có chuyện đó đâu.”
Dương Thục Phương lườm Trương Hiểu Dung: “Cô chen mồm vào làm gì?”
Mặc dù thầy bói Trần không nhìn thấy nhưng chỉ nghe thôi cũng có thể nghe ra mâu thuẫn trong đó. Thế nên ông ta í dỏm nói một câu: “Vậy phải xem bà có hoà hợp với con bé hay không. Bà tốt với nó, trong lòng nó thương mến bà thì tự nhiên sẽ không xung khắc.”
Mộc Dương nghe được, chẳng lẽ còn không hiểu ý của thầy bói Trần? Nhất thời cô cũng không biết nên nói gì cho phải.
Thầy bói Trần quả thật là có lòng tốt. Không chỉ giúp cô một chuyện lớn như thế mà còn tính toán chuyện ngày sau cho cô.
Có câu này của thầy bói Trần, Mộc Dương tin rằng sau này Dương Thục Phương sẽ lo ngại cho bản thân nên chắc chắn sẽ không giống như bây giờ động tí là đánh là chửi, thậm chí là muốn bán cô đi nữa.
Vậy nên Mộc Dương âm thầm quyết tâm, chờ sau này kiếm được tiền nhất định sẽ đưa một phần lễ hậu đến.
Đương nhiên cô cũng hiểu rõ, sự giúp đỡ này phần lớn là vì nể mặt Lôi Hướng Dương.
Vậy nên…
Lát nữa cũng phải cảm ơn cả Lôi Hướng Dương.
Lời của thầy bói Trần quả nhiên khiến mặt mũi Dương Thục Phương thay đổi rất ngộ.
Lúc này người bên nhà họ Vương mở miệng hỏi: “Thế là số mệnh của hai đứa nhỏ không hợp nhau phải không?”
Thầy bói Trần đáp không do dự: “Phải.”
“Bói mệnh này hôm nay tôi không lấy tiền.” Thầy bói Trần xua tay, thẳng tay tiễn khách: “Mấy người về đi.”
Người nhà họ Vương còn tưởng là thầy bói Trần nói như vậy là để vòi thêm tiền, nhưng thấy thái độ hiện tại của ông mới giật mình, có lẽ chuyện không phải như vậy.
Lần này ngay cả người nhà họ Mộc cũng từ bán tín bán nghi chuyển sang tin tưởng hoàn toàn.
Thầy bói Trần đã xem tướng số mệnh số nhiều năm như thế, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua chuyện ông bói xong không lấy tiền.
Dương Thục Phương xem chừng đã từ bỏ hẳn ý định, giờ hãy còn đang chìm trong lo lắng sợ hãi mình có thể sẽ bị khắc chết.
Trương Hiểu Dung nửa vui nửa buồn.
Mộc Khai Kim và Mộc Trung Quốc im lặng không lên tiếng, cũng không biết trong lòng hai người đang nghĩ gì.
Trần Xuân Hoa đảo con mắt, coi bộ còn chưa từ bỏ ý định.