Thầy bói Trần từ trước đến nay đã rất thành thạo trong việc nắm bắt và thao túng tâm lý.
Càng không cần nói đến kỹ năng diễn xuất có thể sánh với diễn viên từng đoạt giải Oscar.
Mộc Dương trong lòng lặng lẽ khen ngợi thầy bói Trần.
Mà thầy bói Trần nói nghiêm trọng đến như vậy khiến cho Dương Thục Phương càng thêm lo lắng, bà nhìn người nhà họ Vương một cái trước, thấy họ không ai nói gì thì bà liền vội vàng nói một câu: “Trần đại sư, ông nghĩ cách giúp chúng tôi với, ông là người giỏi nhất ở trong thị trấn này mà. Ông không thể nghĩ cách thì chúng tôi phải làm sao đây? Hai đứa nhỏ này….”
“Coi như ông hành thiện tích đức giúp hai cháu nó với.”
Nói ra cũng buồn cười, Dương Thục Phương ở nhà thì hống hách mà đến trước mặt thầy bói Trần thì lại tỏ ra cung kính như thế này đây.
Thật sự khiến người ta được mở mang tầm mắt.
Nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra được tác dụng của việc mê tín phong kiến.
Thậm chí Dương Thục Phương còn không hề tiếc mà nhắc đến tiền nong: “Chúng tôi chắc chắn sẽ không nhờ ông giúp đỡ suông mà sẽ trả gấp đôi.”
Mắt nhìn thấy mọi chuyện sắp đổ sông đổ bể, Dương Thục Phương thấy không cam lòng nên cũng không hề tiếc tiền nữa. Lúc này người nhà họ Vương cũng mở miệng nói: “Đúng vậy, tiền nong không thành vấn đề.”
“Đây không phải vấn đề tiền nong. Tôi chỉ nói hai điều, đầu tiên là cậu bé đó thiếu hồn phách. Hơn nữa bát tự của cậu ấy rất nhẹ, thực sự là——"
"Còn số phận của cô bé này lại càng bi thảm hơn. Ngay cả Diêm Vương cũng không chịu tiếp nhận ấy."
Thầy bói Trần vừa nói vừa lắc đầu.
Trực tiếp nhìn sang bộ dạng kinh ngạc của Mộc Dương.
Đây không phải là bói ra mà rõ ràng là những gì Mộc Dương đã nói với ông ta.
Đương nhiên là Mộc Dương biết điều này, nhưng người khác có thể không biết hai việc mà thầy bói Trần vừa nói ra nên sắc mặt của mọi người liền lập tức thay đổi.
Tất cả người nhà họ Mộc đột nhiên nghĩ đến việc Mộc Dương suýt nhưng lại đột nhiên sống lại.
Mà người nhà họ Vương cũng liền liên tưởng đến con trai nhà họ. Nên tất cả mọi người đều cảm thấy thuyết phục và cung kính đối với thầy bói Trần.
Thậm chí trong lúc nói chuyện với thầy bói Trần thì thái độ của tất cả mọi người đều trở nên vô cùng khách sáo và cẩn thận.
Chỉ cảm thấy thầy bói Trần thật sự rất có bản lĩnh, mà người như này thì bọn họ càng không dám đắc tội, nếu không như thế nào cũng không biết.
Lúc này ông Vương không biết có phải do mê tín hay không mà đứng dậy hung tợn nhìn thấy bói Trần nói: “Nếu như ông đã có thể bói ra thì ắt hẳn phải có biện pháp giải quyết chứ?”
Lúc này ông Vương thật sự cảm thấy việc có con dâu không còn là việcquan trọng nhất nữa.
Mà là biết đâu ông thầy bói này có thể khiến con trai của ông khỏe trở lại.
Thầy bói Trần sau khi trầm mặc một lúc rồi lắc lắc đầu.
“Mọi chuyện đều có số, cậu ấy đến thế giới này bắt buộc phải trải qua những chuyện như vậy.”
“Đến khi mọi chuyện kết thúc, hồn phách trở nên hoàn thiện thì mọi chuyện tự nhiên sẽ ổn thôi.”
“Có rất nhiều chuyện nếu chúng ta cưỡng ép đều sẽ không tốt.”
Lúc thầy bói Trần nói như vậy thực sự có dáng dấp của một vị tiên nhân.
Những câu nói này khiến cho ông Vương lặng lẽ cúi đầu, cũng không biết là trong lòng đang nghĩ gì nữa.
Dương Thục Phương ở bên cạnh càng nhìn càng lo lắng.
Đợi thầy bói Trần nói xong liền nói: “Nếu đã như vậy thì mệnh của cháu gái nhà chúng tôi là đại hung, ở bên nhau ngược lại không phải là xung hỉ sao?”
Giống như việc lấy độc trị độc vậy.
Mộc Dương dường như tán thưởng sự thông minh này của Dương Thục Phương.
Nhưng cũng từ đó mà thấy được Dương Thục Phương thực sự không quan tâm đ ến Mộc Dương.
Chỉ có Trương Hiểu Dung là lo lắng nhất: “Vậy mệnh của con bé này sẽ như thế nào vậy? Như vậy sau này có ảnh hưởng đến nó không?”
Sắc mặt của thầy bói Trần một chút cũng không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng nói: “Mệnh của hai đứa nó không hợp với nhau. Nếu như cứ miễn cưỡng ở bên nhau, đương nhiên sẽ phân cao thấp. Có một đứa sẽ bị cái trấn áp, kết quả cuối cùng như thế nào thì tôi khó có thể nói được.”
Thầy bói Trần nói ra rất nhẹ nhàng nhưng tất cả mọi người đều không khỏi hít một hơi lạnh.