Dù sao cô cũng không bị hạn chế bởi điều này.
Cắt xong phá lấu, Mộc Dương hỏi mượn Lôi Hướng Dương một cái bát lặng lẽ bỏ vào túi mang về nhà.
Mặc dù đã cắt được một bát lớn, đủ để chia cho cả nhà, nhưng Mộc Dương lại không có ý định chia cho họ.
Dương Thục Phương và Trần Xuân Hoa không phải là người tốt, nếu chia cái này cho họ, họ chắc chắn sẽ hỏi đến cùng mà không nghĩ đến lợi ích của người khác.
Vì vậy để bớt phiền phức, Mộc Dương liền trực tiếp lẻn vào nhà và đem tô phá lấu này giấu vào trong tủ.
Trong lúc này, Mộc Dương không chịu được mùi vị thơm nồng của phá lấu nên đã lén dùng tay bốc ăn 2 miếng.
Cô ăn một cách thỏa mãn,thích thú đến nỗi nheo nheo mắt lại.
Thật sự rất ngon!
Không biết là do lợn bây giờ không ăn thức ăn chăn nuôi hay là do lai giống mà lớp mỡ này rất thơm.
Chỉ không biết là thịt lợn có thơm hơn không. Mộc Dương không nhịn được mà nghĩ không biết khi nào bản thân mới có thể ăn một bữa thịt lợn đây?
Để có thể ăn một bữa thịt lợn, Mộc Dương thấy mình bắt buộc phải cố gắng.
Mộc Dương còn chưa tận hưởng hết cảm giác thỏa mãn mà món ăn mang lại liền nghe thấy tiếng mắng chửi của Dương Thục Phương ở bên ngoài: “Từ sáng sớm đã không thấy người, đến trưa mới lết về ăn cơm. Đến mũi chó ngửi cũng không tốt như vậy.”
Mộc Dương vừa nghe liền biết là mắng cô.
Mộc Dương lau miệng rồi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra mà cười với Dương Thục Phương một cái, còn không quên hỏi một câu: “Bà nội đang nói ai thế?”
Chỉ một câu như vậy, cô lập tức khiến Dương Thục Phương tức giận.
Dương Thục Phương hung hăng trợn mắt nhìn Mộc Dương.
Mộc Dương cười cười hỏi bà: “Đúng rồi, có phải ngày mai nhà họ Vương có người đến không?” Nhắc đến nhà họ Vương, Dương Thục Phương dù có tức giận đến mấy cũng chỉ có thể đè nén xuống.
Nếu không phải như vậy, Dương Thục Phương chắc chắn sẽ định phạt Mộc Dương.
“Mẹ con đang nấu cơm, con đi giúp mẹ một tay.” Mộc Dương nhìn sắc mặt thay đổi của Dương Thục Phương liền thỏa mãn tìm cớ chạy đi.
Trương Hiểu Dung quả nhiên đang ở trong bếp.
Mộc Dương đi đến nhỏ giọng nói với Trương Hiểu Dung: “Mẹ há miệng ra.”
Trương Hiểu Dung có chút nghi hoặc. Mộc Dương liền trực tiếp nhét miếng phá lấu trong tay vào miệng của Trương Hiểu Dung.
Trương Hiểu Dung trợn tròn mắt.
Mộc Dương cười hi hi hỏi mẹ: “Có ngon không.”
Mắt của Trương Hiểu Dung đã đỏ hoe,liên tục gật đầu, nhưng một câu cũng không nói được.
Mộc Dương không chịu nổi ánh mắt của Trương Hiểu Dung liền vội vàng nói: “Con mang về một bát lớn giấu ở tủ trong nhà của chúng ta, lát nữa mẹ cứ lén mà ăn, đừng để bọn họ nhìn thấy.”
Trương Hiểu Dung còn đang đắm chìm trong bi thương và cảm động, nhưng sau khi nghe lời Mộc Dương nói liền vội vàng xua tay hạ giọng nói: “Sao có thể ăn một mình được chứ?”
Giọng của Trương Hiểu Dung có chút gay gắt.
Mộc Dương sửng sốt. Sau đó mím môi không nói gì nữa, tâm trạng vốn dĩ rất tốt cũng bị phá sạch.
Không ăn một mình thì còn muốn như thế nào nữa? Chẳng nhẽ còn muốn chia số phá lấu đó cho người khác sao?
Bất kể là Dương Thục Phương, Trần Xuân Hoa, Mộc Hoan hay là chú hai Mộc Trung Hoa đáng ghét kia thì một chút cô cũng không muốn chia cho.
Hơn nữa cũng không phải là của bọn họ mua.
Mộc Dương không nói gì, Trương Hiểu Dung biết là cô đang không tình nguyện.
Trương Hiểu Dung nhất thời không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn nghiêm nghị nói một câu: “Con đi bê ra đây cùng nhau ăn. Bà nội có hơi hung dữ một chút, nhưng dù sao cũng là bà nội ruột của con, bà ấy là bề trên. Còn ông nội của con, bình thường đối với con cũng rất tốt.”
Mộc Dương một câu cũng không nói liền quay người rời đi.