Dù sao đất đều phải dùng để trông lương thực, nào có nhiều đất để trồng rau. Bữa ăn của cả một gia đình chỉ dựa vào một vườn rau, nhiều khi là chỉ có một đ ĩa rau to, cả nhà quây vào cùng ăn. Cho nên làm mặn một chút mới đủ ăn.
Mộc Dương thấy mặn nhưng Lôi Luỵ và Lôi Hướng Dương đều thấy vừa.
Lôi Luỵ che miệng, nhai rất nhanh. Tầm mắt cô bé đặt trên chiếc thớt cùng phần lòng còn lại. Rõ ràng là còn muốn ăn nữa.
Lôi Hướng Dương cũng gật đầu liên tục. Đến khi nuốt miếng lòng trong miệng xuống, cậu mới nói một câu: “Tôi thấy chắc chắn sẽ có người mua.”
Ngon thế này lại còn có vị thịt, dầu cũng nhiều.
Mộc Dương khẽ gật đầu: “Hương vị này là đủ rồi. Sau đó tối nay mình nấu thêm một ít phổi, gan lợn gì đó. Đồ ăn chay cũng làm một ít.”
“Tôi thấy có thể nấu mặn hơn chút nữa.” Lôi Hướng Dương nghĩ một lúc, nói ra như vậy.
Mộc Dương trợn mắt nhìn Lôi Hướng Dương: “Cậu có phải bị ngu không?”
Lôi Hướng Dương: …“Cậu suy nghĩ chút đi, nếu mặn hơn nữa, không phải họ ăn cơm ăn càng ít thức ăn sao?”
“Ban đầu một người cần hai lạng mới đủ ăn, giờ mà mặn thêm thì chỉ cần ăn một lạng là đủ rồi, chúng ta còn kiếm tiền thế nào được?”
“Phải để họ cảm thấy ăn với cơm không đủ ăn, không mua nhiều lên sẽ thiếu. Dù sao món này cũng không đắt, cậu tiết kiệm tiền thay họ làm gì?”
“Cũng đừng quên, chúng ta mà lời ít sẽ khó khăn thế nào?”
Lôi Hướng Dương không ngờ ngay cả chút tiểu tiết này Mộc Dương cũng nghĩ tới, trong lúc nhất thời cậu hoàn toàn kinh ngạc.
Cuối cùng Lôi Hướng Dương yên lặng giơ ngón cái cho Mộc Dương. Xem như phục cô sát đất rồi.
Mộc Dương đắc ý khẽ hừ một tiếng: “Phục rồi chứ gì, còn không mau đi làm việc đi? Cắt thêm một đoạn lòng này rồi ba người chúng ta chia nhau ăn.”
“Chỗ còn lại thì cậu cũng cắt ra một phần, giữ cho em trai cậu về thì ăn, một phần tôi mang về cho mẹ tôi ăn.”
Mộc Dương cũng không quên công sức của Trương Hiểu Dung.
Đối với chuyện này Lôi Hướng Dương không có ý kiến gì, chỉ là hơi đau lòng: “Đều cắt hết à?”
Một bộ lòng lợn tốn không ít tiền đâu.
Mộc Dương đối với sự keo kiệt của Lôi Hướng Dương có chút ê răng: “Không đưa nhiều người ăn thử thì sao biết được khẩu vị của mọi người?”
“Hơn nữa ăn no rồi mới có sức làm việc.”
“Huống chi món này để sang ngày mai ngày kia là hỏng rồi.”
“Chúng ta bán cái này buổi sáng phải dậy sớm một chút, làm trong ngày, nếu trong ngày không bán hết chúng ta nghĩ cách tự mình ăn thôi.”
Nếu không nhỡ ăn xong xảy ra vấn đề gì, loạn lên mấy kiểu ngộ độc thức ăn gì đó thì không bồi thường nổi đâu. Lại còn mất danh tiếng.
Mộc Dương hiểu rõ những điều này, dù sao làm nghề ăn uống, vệ sinh và nguyên liệu nấu ăn tươi đều rất quan trọng.
Hiện giờ dù chỉ là quán nhỏ nhưng trong tương lai Mộc Dương muốn mở rộng thành một cửa hàng mặt tiền cố định.
Cho nên chắc chắn cần có danh tiếng.
Lôi Hướng Dương suy nghĩ lời Mộc Dương nói, cuối cùng chọn nghe theo cô, cắt nốt chỗ lòng kia.
Tất nhiên Lôi Luỵ rất vui, chạy quanh mấy vòng vừa vỗ tay vừa hô: “Hay quá, hay quá! Ăn thịt, ăn thịt!”
Niềm vui của Lôi Luỵ lập tức truyền sang cho Mộc Dương và Lôi Hướng Dương, hai người đều cười tươi không dừng được.
Nhất là Lôi Hướng Dương càng không tự chủ được mơ mộng về tương lai. Có lẽ cậu thật sự có thể dùng thứ này để cho các em của mình một cuộc sống tốt. Ít nhất có thể đủ tiền lo cơm ăn áo mặc. Cũng đã sắp sang đông rồi, kiếm ít tiền cũng đủ làm áo bông chăn bông rồi.
Trái lại Mộc Dương không nghĩ nhiều như vậy. Là cựu nữ CEO, tầm nhìn của Mộc Dương tất nhiên phải phóng xa hơn.