Tịch Dao không nhìn lầm đó đích thật chính là cổ quan tài ở trong mật thất lăng mộ kia, cô kinh ngạc tới mức té ngã xuống sàn nhà, một hồi sau mới trấn tĩnh bản thân, cô quay lại phòng viện trưởng Trần, xin nghỉ vì lý do mệt mỏi, rồi cô rời khỏi viện bảo tàng trở về nhà, lúc này ba của cô đã đi đến công ty, còn mẹ cô thì ở trong phòng của mình, Tịch Dao về phòng khóa cửa lại, cô bước đến giường ngồi xuống nhưng lại như ngã xuống giường, cô lúc này cứ như một tượng sáp không hề có biểu cảm gì khác trên khuôn mặt ngoài sự lo lắng và bối rối, giờ đây cô lại phải trở lại suy nghĩ xem xem phải chọn lựa thế nào, lúc trước cô chọn ở lại đây là vì không có cách để về Ai Cập cổ đại, nhưng bây giờ cô đã tìm được chiếc quan tài cổ xưa đó, thứ có khả năng có thể đưa cô quay về Ai Cập cổ đại nhưng cô phải làm sao đây? Cô lại phải lựa chọn thêm một lần nữa, hiếu và tình, cô biết chữ hiếu đi trước chữ tình nhưng đó là cả Ai Cập cổ đại của cô, ở đó còn có những thần dân của cô, những bằng hữu, những ước mơ lớn lao mà cô đã và đang xây dựng từ những nền móng đầu tiên và quan trọng hơn hết là ở đó có Merity. Chỉ còn ngày nữa chiếc quan tài đó sẽ được trả về bảo tàng quốc gia của Ai Cập tới lúc đó muốn tiếp cận nó e rằng rất khó vì những nhà khảo cổ Ai Cập và lịch sử học còn phải đưa nó đi nghiên cứu nữa, cô rốt cuộc phải làm sao đây, phải lựa chọn như thế nào đây?
Dạ phu nhân rời khỏi phòng nhìn thấy xe của cô ngoài sân, bà đã cảm thấy không ổn, tới bữa trưa cũng không thấy cô xuống ăn uống gì cả, Dạ phu nhân cũng biết là lại có chuyện gì đó, bà thở dài lên phòng Tịch Dao thấy khóa cửa vì sợ cô có chuyện nên bà dùng chìa khóa sơ cua mở cửa phòng, cánh cửa mở ra Dạ phu nhân chỉ thấy Tịch Dao lại ngồi một góc trên giường, bộ mặt thẫn thờ như ma nơ canh, Dạ phu nhân lắc đầu bước tới chỗ cô, giọng nói bà dịu dàng.
"Hôm nay ở bảo tàng đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao con lại về sớm như thế, tại sao lại tự nhốt mình trong phòng, không ăn uống gì?"
Tịch Dao lúc này khuôn mặt mới biến sắc, hai hàng nước mắt không tự chủ được mà tuôn rơi.
"Con không biết phải làm sao nữa mẹ ơi, lúc trước con lựa chọn ở lại nơi này là vì con tưởng không có cách nào để quay về Ai Cập cổ đại nữa, nhưng... nhưng hôm nay con đã phát hiện cỗ quan tài bí ẩn, cái thứ đã đưa con trở về Ai Cập cổ đại, nó đang ở bảo tàng, bây giờ con... con phải lựa chọn thêm một lần nữa và con không biết phải lựa chọn thế nào nữa, anh ấy vẫn đang tìm kiếm con, con biết anh ấy vẫn đang cho người tìm kiếm con khắp nơi, con rất muốn quay về đó nhưng...."
Dạ phu nhân thở dài, ôm nhẹ Tịch Dao vào lòng, xoa nhẹ vai cô.
"Nhưng con lo cho cha con và mẹ đúng không? Thôi nào con gái, từ nhỏ mẹ đã dạy con rồi, sát thủ thì phải vô tình, phải làm theo đúng mục tiêu đã đề ra của mình, nếu con đã chọn Ai Cập thì con hãy đi đi, từ ngày mẹ sinh con ra mẹ biết con không thể ở bên cạnh mẹ vĩnh viễn, con gái lấy chồng thì như bát nước đổ đi, con đã lấy chàng trai đó thì hãy đi theo anh ta, mẹ sẽ luôn luôn chúc phúc cho hai con."
Tịch Dao nhìn mẹ mình, cô biết bà nói như thế chính là muốn giúp cô đưa ra sự lựa chọn mà cô mong muốn nhất, chẳng qua cô vẫn là không thể an tâm.
"Mẹ, con... con không yên tâm, ba mẹ hai người phải làm sao?"
Dạ phu nhân lắc đầu, bà cười nhẹ an ủi.
"Cha mẹ sinh ra con không mong con báo đáp, chỉ cần con hạnh phúc thì được rồi."
Dứt lời bà lấy trong túi áo ra một cái hộp đựng nhẫn, mở ra đưa chiếc nhẫn cho Tịch Dao.
"Con hãy cầm lấy chiếc nhẫn này đi, chiếc nhẫn này là do một vị cố nhân tặng cho gia tộc Nguyệt thị chúng ta, nó chẳng khác nào là chiếc nhẫn gia truyền của dòng tộc ta vậy, chỉ có những người mang dòng máu Nguyệt thị mới sử dụng được nó, mà Nguyệt thị ta đời đời đơn truyền, tới đời mẹ cũng chỉ có con, con hãy cầm lấy nó đi, nó không phải là một chiếc nhẫn bình thường đâu."
Tịch Dao nhìn chiếc nhẫn đó, nó cũng giống những chiếc nhẫn bình thường mà thôi, khuôn nhẫn làm từ vàng trắng, trên chiếc nhẫn có đính một đóa hồng liên (tức hoa sen đỏ) được chạm khắc từ đá quý màu đỏ. Tịch Dao không hiểu nó có cái gì quý giá lắm đâu chứ? Dạ phu nhân nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô cười, đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón giữa tay trái của mình, bà lấy hai ngón tay phải chạm vào đóa hồng liên bên trên chiếc nhẫn, ngay sau đó giây trên tay phải của bà đã cầm một chiếc máy sấy tóc nhỏ. Tịch Dao ngạc nhiên hỏi bà.
"Mẹ học diễn ảo thuật từ khi nào thế ạ?"
Dạ phu nhân cười gõ đầu cô, tháo chiếc nhẫn ra đưa cho cô vừa giải thích.
"Đây không phải là ảo thuật, mà là năng lực của chiếc nhẫn này, chiếc nhẫn này là một chiếc nhẫn thần kỳ, bất kỳ ai đeo nó sẽ có thể lấy được tất cả những thứ mà họ muốn ở trong không gian của chiếc nhẫn, nhưng phải là thứ mà họ biết sử dụng mới được."
Tịch Dao kinh ngạc, không tin vào những lời mẹ mình nói hỏi lại một lần nữa.
"Là sao vậy mẹ, ý mẹ đây là một chiếc nhẫn không gian á."
Dạ phu nhân gật đầu.
"Ừ có thể hiểu nôm na là như vậy, nhưng như mẹ đã nói chiếc nhẫn chỉ giúp ta lấy được thứ mà ta sử dụng được thôi, có nghĩa là con chỉ có thể lấy ô tô chứ không thể lấy được máy bay vì con không biết sử dụng máy bay."
Nghe xong những lời nói đó, cô cũng tin mẹ cô không lừa mình, cô đeo chiếc nhẫn lên sau đó chạm vào đóa hồng liên, lập tức trước mắt cô xuất hiện rất nhiều thứ, cứ như một cái siêu thị cực lớn chứa tất cả mọi thứ vậy, nhưng đúng như lời mẹ cô nói, ở đây chỉ có những thứ cô sử dụng được, chứ không có những thứ mà cô không biết sử dụng. Cô chạm tay vào con gấu bông, sau đó cô đã trở lại với căn phòng của mình, mẹ cô nói thêm.
"Mỗi lần con vào đây thời gian sẽ dừng lại, chỉ khi con đã lấy xong một thứ trở về thì thời gian mới tiếp tục trôi, mà đồ con lấy con dù có để lại hay vứt đi, thì sáng ngày mai nó cũng sẽ trở lại chỗ đó và không bao giờ hết, đó chính là lý do mẹ có thể trở thành sát thủ giỏi nhất thế giới."
Chú thích: Nguyệt thị = họ nhà ngoại của nu, đơn truyền = chỉ sinh một hài tử.
●●●●●Hết Chương ●●●●●