Tịch Dao lấy lại bình tĩnh, cô lau đi nước mắt, nắm lấy tay mẹ mình, bắt đầu kể về những chuyện đã xảy ra.
"Ngày đó con đi cùng đoàn thám hiểm tới lăng mộ Roumoter, sau đó con tìm được một mật thất bí ẩn, rồi con nhìn thấy một cỗ quan tài...."
........
"Và cuối cùng khi con tỉnh dậy thì con đã ở bệnh viện cùng với mẹ rồi."
Dạ phu nhân nhìn Tịch Dao, ánh mắt kiên định của cô làm cho bà khẳng định cô không hề nói dối, càng không hoang tưởng, bà biết hiện giờ cô đang đấu tranh tư tưởng rất nhiều, bà nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng.
"Tịch Dao, con bây giờ hãy suy nghĩ cho thật kỹ rốt cuộc cái thứ mà con quý trọng nhất là gì? Thứ mà con thật sự quan tâm, con đã lớn rồi cũng đã có tình yêu và sự lựa chọn riêng của mình, mẹ không ngăn cản con, càng không ép buộc con, dẫu cho sự lựa chọn của con là gì đi chăng nữa, thì ba mẹ vẫn sẽ luôn ủng hộ con."
Dạ phu nhân xoa đầu cô rồi khẽ lặng lẽ rời khỏi căn phòng để Tịch Dao ở lại một mình cho cô suy nghĩ thật kỹ. Trong màn đêm, căn phòng tối được soi sáng bởi những ánh đèn từ ngoài phố chiếu vào, ngay lúc này đây Tịch Dao đã suy nghĩ rất nhiều về những chuyện đã xảy ra, cho dù trái tim cô muốn quay về Ai Cập cổ đại đi chăng nữa nhưng cô làm sao có thể quay về nơi đó được nữa, tất cả những chuyện đã xảy ra chỉ là một tai nạn tình cờ và bây giờ cô đã quay về đây - thế kỷ này thì cô phải trở lại với thế giới của mình bắt đầu lại một cuộc sống mới, dẫu là bản thân cô biết việc đó vô cùng khó khăn, giống như lúc cô bắt đầu làm quen với thế giới cổ đại vậy.
Sau khi nghe xong những gì cô kể, Dạ phu nhân trở về phòng, bà lập tức kể lại chuyện Tịch Dao đã xuyên không cho cha cô nghe, ông ấy nhìn bà và cũng biết rõ con gái mình sẽ không nói dối, ông nắm tay bà nhìn lên ánh trăng trên cửa sổ, giọng ông trầm ấm.
"Như em đã nói, dẫu cho con bé có lựa chọn như thế nào, thì chúng ta cũng sẽ ủng hộ con bé."
Bà cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn lên trời cao.
"Đúng vậy, con gái của chúng ta, nó đã trưởng thành rồi, hãy cho nó tự quyết định số phận của bản thân, em tin con bé sẽ có quyết định tốt nhất."
Sáng ngày mai, mới giờ sáng mà Tịch Dao đã vui vẻ cầm cặp xuống nhà ăn sáng, cha và mẹ của cô thấy thế ngẩn người, họ không tin vào mắt mình, cô con gái mới đêm qua còn tự nhốt mình trong phòng sao hôm nay lại vui vẻ thế. Nhưng họ cũng rất vui vì thấy cô đã vui vẻ trở lại, sau khi ăn sáng xong cô tự mình lái xe đến bảo tàng khảo cổ quốc gia để làm việc, cha cô đã chuyển giao hồ sơ giáo sư khảo cổ thực tập của cô từ Ai Cập về Trung Quốc, từ nay về sau cô có thể ở viện bảo tàng này làm việc là một nhà khảo cổ a. Khi tới nơi, bảo tàng đã đông nghẹt người. Cô chen lấn lắm mới vào được bảo tàng, bình thường bảo tàng không đông đến thế, ắt hẳn là có một cỗ vật mới vừa được đưa tới bảo tàng, cô đi tìm viện trưởng, hỏi về chuyện bảo tàng hôm nay sao lại đông đúc đến bất thường thì ông ấy vui vẻ trả lời.
"À chuyện đó à, bảo tàng náo nhiệt từ ngày trước rồi cơ, chúng ta vừa mượn của chính phủ Ai Cập một cỗ quan tài cổ đại thần bí, hiện vẫn chưa biết người nằm trong cổ quan tài kia là ai, thông thường họ sẽ không cho mượn nhưng vì chiếc quan tài này là do đám người của cha cô tìm được, nên họ mới cho mượn, quý lắm đấy chỉ còn hai ngày nữa là trả về rồi."
Tịch Dao ngạc nhiên hỏi viện trưởng Trần.
"Cha tôi... tìm được sao?"
"Ừ thì cha cô, ông ấy vẫn chưa nói gì với cô sao, cách đây gần một tháng khi đoàn tìm người của cha cô tìm được cô ở trong một mật thất bí ẩn dưới lăng mộ Roumoter và cùng lúc đó họ cũng đã tìm ra cỗ quan tài Ai Cập cổ đại bí ẩn đó."
Tịch Dao kinh ngạc, cô lập tức chạy tới nơi đang tập trung đông người kia chen lấn vào sau một hồi chen lấn thì cuối cùng cô đã nhìn thấy một cổ quan tài làm bằng vàng ròng, bên trên nắp quan tài được khắc hình một cô gái đầu đội vương miện, tay cầm quyền trượng để tay bắt chéo sang hai bên vai, không thể lầm được đây quả thật chính là chiếc quan tài, thứ đã khiến cô xuyên không về Ai Cập cổ đại.
●●●●●Hết Chương ●●●●●