Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tan học Chu Kiều Nhi đứng chờ Chu Minh Viễn ở trước cổng trường.
-A!Cứu tôi với
Bỗng cô thấp thoáng thấy một cô gái bị bọn người cao lớn dẫn đi. Cô cũng không định xen vào nhưng lại thấy chán vì Chu Minh Viễn vẫn chưa đến nên đi theo bọn họ vào một con hẹp nhỏ
-Đưa tiền ra đây không tao giết.- Một tên cao to nói.
-Làm ơn hãy tha cho tôi đi, tiền này tôi không thể đưa mấy anh được.- Cô gái run sợ van nài
-Vậy thì đừng trách bọn ta không nương tay!- Nói rồi một tên khác định xông lên.
-Dừng tay!
Bọn người đó nghe tiếng nói thì quay đầu lại nhìn Chu Kiều Nhi
-Cô em là ai mà bắt bọn này phải dừng lại chứ, đừng có xen vào nếu không đừng trách bọn ta không thương hoa tiếc ngọc.
-Ta nói mau thả cô gái đó ra!
-Im mồm.- Một tên đi lên định bắt lấy cô thì mấy giây sau đã bị Chu Kiều Nhi cho đo đất.
-Sao có thể???- Mấy tên đó có vẻ sợ hãi.
-Chúng ta nhiều người hơn. Cô ta chỉ là con gái chân yếu tay mềm thì cần gì phải sợ chứ.- Tên cầm đầu nói
Nghe vậy bọn kia cũng tự tin hơn và xông lên một lượt.
Bốp!Binh! Chát!
Tiếng đánh nhau vang lên và kết quả Chu Kiều Nhi không bị làm sao còn bọn côn đồ người bị gãy tay người bị gãy chân. Nói chung là không mấy lành lặn gượng dậy chạy thục mạng
-Bạn không sao chứ?- Cô gái vừa nãy hỏi.
Nhìn lên cô thấy một cô gái có vẻ ngoài rất hiền lành.
-Mình không sao.- Nói rồi cô định bỏ đi thì cô gái đó gọi lại
-Nhi ơi cho mình hỏi
-Sao cậu biết tên tôi?
-Mình học cùng lớp với cậu mà cậu không biết sao?
-Vậy à?- Cô gãi đầu ngại ngùng nói. Điều này không thể trách cô được bởi cái xú danh của cô nên ai cũng muốn tránh xa và không nguyện làm quen với cô
-mình là Cao Thuỳ Anh. Chúng ta có thể làm bạn được không? Cao Thuỳ Anh ánh mắt mong chờ
-Tất nhiên rồi!- Nhìn cô gái này không có vẻ gì là nói dối cô liền đồng ý, dù sao có thêm bạn thì cũng có mất miếng thịt nào đâu
Về đến trường cũng vừa lúc Chu Minh Viễn lái xe đến.
-Em đợi lâu chưa?
-Tất nhiên là lâu rồi, anh làm gì mà bắt em phải đợi từ nãy tới giờ vậy hả???- Cô phồng má trợn mắt nhìn anh.
-À là công ty có chút chuyện phải xử lí gấp nên cho anh xin lỗi.- Anh buồn cười nhìn cô. Trông cô thật đáng yêu mà!
-Không có lần sau nghe chưa!
-Tuân lệnh công chúa.- Anh vui vẻ mỉm cười
-------------------------------------
Ngày hôm sau đi học vừa bước vào cửa lớp cô liền bị một vòng tay nhỏ bé ôm lấy.
-Chào buổi sáng Kiều Nhi!- Cao Thuỳ Anh tươi cười nhìn cô.
-Chào buổi sáng Thuỳ Anh!- Cô cũng cười chào lại
-Các em ổn định lớp nào!- Cô giáo bước vào nói
-Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới.- Cô giáo nói xong thì một chàng trai bước vào lớp.
-Chào mọi người mình là Hoàng Chấn Phong, mình mới chuyển đến đây học mong mọi người chiếu cố!
"Soái ca cuối cùng cũng vào lớp mình rồi" nữ sinh a
"Đẹp trai quá đi!" Nữ sinh b
"Hắn ta chỉ được cái vẻ ngoài thôi chứ chả qua cũng chỉ là loại không não" nam sinh a
"Đúng rồi đó" nam sinh b
Hoàng Chấn Phong là một người rất đẹp trai, mái tóc màu bạc cùng đôi mắt màu xám tro. Anh ta toát lên vẻ hiền hoà nhưng cũng lại có một chút xa cách khiến các nữ sinh chỉ có thể nhìn chứ không dám lại gần.
Hoàng Chấn Phong liếc nhìn khắp cả lớp rồi chợt dừng lại trước Chu Kiều Nhi.
"Sao cô ta không nhìn mình như mấy đứa con gái khác?"
-Cô ơi cho em ngồi ở bàn kia được không ạ?
-Tất cả học sinh nhìn qua thì thấy Hoàng Chấn Phong đang chỉ về phía Chu Kiều Nhi.
"Ngồi cạnh cô ta sao?" Phạm Ngọc Trâm buồn bực.
-Chào bạn!- Hoàng Chấn Phong thân thiện nói
-...- Chu Kiều Nhi vẫn lặng im đọc sách, khi nhìn thấy Hoàng Chấn Phong bước vào cô đã biết hắn ta chả phải loại tốt lành gì bởi sâu trong ánh mắt của anh ta che giấu sự gian xảo rất kĩ. Và khi nghe hắn ta muốn ngồi cạnh cô thì cô cũng không thích nhưng cũng lười nói nên nếu hắn không đụng đến cô thì cô cũng làm ra vẻ không biết hắn.
Nhìn thấy Chu Kiều Nhi không đoái hoài gì đến lời hắn nói thì hắn cũng không bực tức mà lại nhủ thầm
"Cô gái này thật đặc biệt"
Cầu cmt
Cầu vote
Cầu view
Cầu follow
️