Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sorry mng, từ bây giờ tên anh trai của nữ phụ từ Chu Văn Tử sẽ đổi thành Chu Minh Viễn nha!
-------------------------------------
Sau khi từ TTTM về Chu Kiều Nhi lại nổi hứng muốn đi ngắm hoa.
Đến nhà kính, cô bước vào và ngạc nhiên. Hoa ở đây trồng phải nói là còn đẹp và rực rỡ hơn hoa trồng bên ngoài. Nhìn qua cũng có thể thấy hoa ở đây được tỉ mỉ chăm sóc rất cẩn thận. Bông nào cũng nở rộ và ngát hương thơm. Ai vào đây cũng sẽ cảm thấy không muốn ra, chỉ muốn đắm chìm vào trong biển hoa này.
Cô cảm thấy thật thư thái và thoải mái. Đến một chiếc ghế đá cô liền nằm xuống nghỉ ngơi và ngủ quên không hay biết.
Lúc sau có một người khác bước vào. Khi anh ta liếc qua thấy người thì rất bực mình bởi đây chính là nơi anh ta hay đến. Những bông hoa ở đây cũng chính một tay anh ta trồng và chăm sóc đã lâu. Đến ghế đá anh định mắng người đó một trận thì bỗng thất thần.
Nằm ở trên ghế đá là một cô gái đẹp như thiên thần. Tóc cô dài màu vàng kim, dưới ánh nắng làm cho nó càng rực rỡ hơn nữa. Khuôn mặt trắng hồng nõn nà cùng đôi môi căng mọng đỏ tự nhiên. Đôi má phúng phính ai nhìn vào cũng muốn bẹo thử. Thân hình cô rất chuẩn, chỗ cần to thì to, chỗ cần nhỏ thì nhỏ.
Thật mĩ miều! Đó là điều đầu tiên anh ta nghĩ khi nhìn vào cô ấy.
Chu Kiều Nhi đã tỉnh từ lâu, cô vốn là sát thủ nên nếu không nghe thấy tiếng bước chân vào đây thì cô đúng là phế vật. Mở mắt ra ngồi dậy cô nhìn vào người mới đến.
Anh ta có mái tóc màu bạch kim, khuôn mặt góc cạnh cùng đôi mắt màu xanh ngọc giống cô hẹp dài. Chiếc mũi cao dọc dừa và bạc môi mỏng quyến rũ. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu đen để mở hai cúc áo đầu tiên phối với chiếc cà vạt màu trắng
tinh. Chiếc quần tây dài màu đen và đôi giày da Gucci số lượng có hạn. Cô biết đây chính là anh trai của nguyên chủ và hiện tại cũng là anh trai cô-Chu Minh Viễn.
-Ca ca
-Ừ, em về từ khi nào thế?
-Em mới về sáng hôm nay ạ.
-Lần sau đừng làm ca ca lo thế biết chưa. Anh đã nhắc em bao lần rồi, tên Vương Hạo Nhiên đó có gì mà em phải luyến tiếc thế chứ, hắn ta không yêu em cũng đừng bám lấy hắn ta nữa chỉ làm khổ bản thân thôi.
-Ca à em đã suy nghĩ rồi, em không còn yêu hắn ta nữa bây giờ bọn em chỉ là người dưng nước lã thôi, từ sau lần ngã xuống nước vừa rồi em đã nhìn thấu hắn. Hắn không đáng để em phải yêu nữa. Từ bây giờ em sẽ là một con người mới hoàn toàn!
-Thế thì tốt quá, em tự biết thế thì cha mẹ và ca ca cũng đỡ lo hơn.
-À ca ơi!
-Gì hả em?
-Em muốn huỷ hôn ước với hắn được không ca, bây giờ em vẫn chưa muốn lấy chồng.
-Em nghĩ kĩ chưa?- Như còn nghi ngờ Chu Minh Viễn hỏi lại
-Em hoàn toàn chắc chắn.- Lời cô nói rất kiên định
-Được rồi anh sẽ nói lại với cha mẹ.- Tảng đá đè nặng trong lòng anh bấy lâu nay cũng đã được gỡ bỏ. Không hiểu sao tận sâu trong lòng Chu Minh Viễn lại cảm thấy nhẹ nhõm và có một chút mong đợi mà anh không biết.