Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười ngày sau
-Mọi người chuẩn bị chưa?-
-Rồi ạ. -Tiếng hô to đồng đều như sấm vang
-Xuất phát thôi- Chu Kiều Nhi nói rất có khí thế
Thế là một đoàn người bừng bừng khí khái tay cầm đủ loại súng bước lên xe hãn mã đến nơi diễn ra trận đấu
-------------------------------------
Đến nơi cũng đã có rất nhiều người mặc đồ đen chờ sẵn. Xuống xe, bang cô đứng sau lườm bang Huyền Thiên ở đối diện.
-Ngươi là bang chủ sao?- cô hỏi một người đàn ông đứng đầu.
-Ta là Daniel, người đại diện bang chủ.
-Chả lẽ bang chủ ngươi sợ? Sao không ra mặt.- Chu Kiều Nhi khinh bỉ nói.
-Im mồm, ngươi không được nói chủ nhân ta như thế!
-Chả qua chỉ là một con chó của hắn thôi mà dám lên mặt với ta sao. Chờ xem bang nào thắng đi.
-Ngươi...- mặt Daniel đỏ như gan heo, muốn phản bác lại nhưng không nghĩ ra được gì.
-Nói vớ vẩn thế đủ rồi. Mọi người...Chiến!
Thế là hai bang phái xông vào đánh nhau, không ai nhường ai, và sau một hồi, xác người lẫn lộn chồng chất lên nhau. Máu bắn ra tung toé khắp nơi, có phần ghê tởm.
Chu Kiều Nhi dùng những chiêu thức nhanh mà độc hạ từng đối thủ, cứ chỗ nào cô đi qua, chỗ đó đều ngã xuống một người, đều trúng chỗ hiểm như cổ, tim, bụng,...
Người của bang Huyền Thiên thấy thế đều phải run sợ, lúc đầu khi thấy Chu Kiều Nhi ai cũng nghĩ cô là con gái nên dù có giỏi thế nào thì cũng không địch lại được ai hết, vậy mà giờ khiến bọn họ phải thay đổi suy nghĩ rồi.
-Chết tiệt, cô ta mạnh quá! -Daniel cắn răng nhìn qua.
-Chủ nhân, chúng ta làm sao bây giờ.
-Cứ chờ thêm chút nữa.- Một giọng nói trầm ổn nguy hiểm cất lên trong góc khuất gần đó.
Một lúc sau Chu Kiều Nhi giết gần hết địch thì bỗng một tiếng súng nổ ra
Pằng
Cảm nhận được đạn sắp đến gần mình thì cô kịp thời nghiêng người né tránh.
-Khâm phục cô thật.- Một người đàn ông từ trong góc tường bước ra.
Chu Kiều Nhi quay lại nhìn về phía giọng nói phát ra mới thấy rõ mặt người đó.
Hắn ta là Dạ Thiên Phong-bang chủ của bang Huyền Thiên nổi tiếng. Người đàn ông này xung quanh toả ra sát khí bức người, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, nhất là ánh mắt nguy hiểm đó.
Thật không đơn giản!
Đây là điều đầu tiên cô nghĩ tới khi thấy Dạ Thiên Phong.
-Cuối cùng cũng lộ diện.- cô nhếch mép cười.
Nhanh như cắt Dạ Thiên Phong tấn công cô, Chu Kiều Nhi cố gắng tránh né, lúc sau cô nhận ra hắn mạnh hơn cô. Càng đánh càng hăng say, càng quyết liệt hơn.
Bỗng từ trên trời, một chiếc trực thăng tiến tới, thả chiếc dây thừng xuống, nhân lúc Dạ Thiên Phong không để ý, Chu Kiều Nhi chém một nhát vào mặt hắn rồi nhanh chân nhảy lên đoạn dây thừng kia.
Nhìn theo cô, Dạ Thiên Phong hô to
-Chúng Ta Sẽ Còn Gặp Lại!
-------------------------------------
Trên máy bay
-Chủ nhân bị thương nhiều quá! Tề Minh hốt hoảng bôi thuốc sát trùng và băng bó cho Chu Kiều Nhi
-Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi.- Cô không có vẻ gì quan tâm nói
Trầm ngâm một lúc, cô nói nhỏ
-Lần đầu tiên gặp đối thủ mạnh như vậy.- Chu Kiều Nhi cười một cách khó hiểu, nói tiếp.
-Thú vị thật đó!
Ps: dạo này mk cạn ý tưởng quá! T.T