- Bây giờ Tử Điêu sẽ đưa ngươi và Bách Phệ Thôn về trước, ta sẽ thả những người khác.
Mộ Dung Uyên xoay người đi, Tô Thủy Nguyệt và Bách Phệ Thôn cũng theo sau.
- Mộ Dung Uyên ngươi giúp ta gọi những người này tới có được không? Họ rất thân thiết với ta, không thể tách ra.
- Những ai?
- Thượng Thiên Thiếu Khanh, Tề Xuân Thụy, Quân Thư Mục, Tống Liễu Dương, và cả Tiểu Hắc.
Mộ Dung Uyên gật đầu rồi nhảy lên người Thanh Điêu bay đi mất để lại hai người Bách Phệ Thôn và Tô Thủy Nguyệt cùng với Tử Điêu. Cũng đã rất lâu rồi Tô Thủy Nguyệt hắn mới có không gian riêng với Bách Phệ Thôn, hai người ngồi trên thân người to lớn của Tử Điêu bay qua dải núi sừng sững.
- Thủy Nguyệt, hình như đệ có chút tròn hơn.
Bách Phệ Thôn ngồi ở sau hai tay vòng qua eo Tô Thủy Nguyệt, cằm gác lên vai hắn, mặt áp lên má hắn thủ thỉ.
- Mấy ngày không gặp ta thật sự rất lo lắng cho đệ, cứ lo sợ là đệ sẽ có chuyện.
Tô Thủy Nguyệt nghe tiếng nói nghẹn ngào ngay bên tai cũng không muốn trách móc Bách Phệ Thôn chê hắn mập, thật ra hắn cũng không có mập, chỉ là thời gian gần đây thường xuyên đói bụng lại được Tử Điêu chăm cho từng chút không lên cân mới là lạ. Hắn đang suy nghĩ liệu có nên đem chuyện đang có thai ra nói hay không thì Tử Điêu ở phía dưới đã lên tiếng nặng nhẹ.
- Hai người ở trên lưng ta tình tứ như vậy có còn chút tính người hay không?
Tô Thủy Nguyệt vuốt ve lớp lông dày trên người Tử Điêu, mỗi một lớp đều mịn màng rất đã tay. Tuy là màu sắc không được đẹp mắt nhưng loài chim này sinh ra vốn là anh dũng oai hùng chứ không phải là để người đời mê muội vì vẻ ngoài.
- Hắn là nam nhân của ta, ta tình tứ thì có gì sai chứ?
Tô Thủy Nguyệt nở nụ cười ngả ngớn rồi ngã vào lòng Bách Phệ Thôn, dựa người lên vòm ngực rộng lớn của y mà nhìn mây bay giữa trời cao. Mà Tử Điêu ở dưới thì bị sự thật này làm cho chấn động.
- Vậy... chủ nhân của ta là gì của ngươi đây?
- Chủ nhân của ngươi đâu có yêu thích gì ta? Mỗi lần đến đều là áp bức ta, chèn ép ta, có gì để suy nghĩ?
- Chủ nhân ta rất yêu thích ngươi!
- Vậy sao?
Tô Thủy Nguyệt lại nhìn trời, một người trong lòng mang thù hận như Mộ Dung Uyên hắn không cách nào hóa giải được. Thủ đoạn sâu không lường được, sớm tối bên nhau chỉ sợ chính hắn mới là kẻ sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng mãi mãi không thể ngóc đầu lên nổi. Bề ngoài của Mộ Dung Uyên nhìn có vẻ bốc đồng nóng nảy nhưng thực chất lại vô cùng khó nắm bắt, một người tu vi không cao như y lại có thể một lưới bắt gọn biết bao nhiêu là trưởng lão các môn phái, hắn có thể không đề phòng mà được sao?
Tô Thủy Nguyệt và Bách Phệ Thôn được thả về động mà trước đó Tô Thủy Nguyệt đã ở, Tử Điêu thì đứng ở ngoài động không vào. Bách Phệ Thôn đi một vòng nhìn thấy bên trong động quả thực không tệ, còn có bàn ghế đá, có trái cây, nước uống.
- Xem ra Mộ Dung Uyên đối xử với đệ rất tốt.
- Đúng là rất tốt.
Tô Thủy Nguyệt không chút ngại ngùng thừa nhận sau đó lấy một trái táo trên bàn ngoạm lấy, nhai vô cùng ngon lành. Nhưng mà hắn lại không hề biết được hành động thoải mái của chính mình đã dấy lên sự ghanh tị của Bách Phệ Thôn, y ở sau lưng vòng tay qua eo hắn siết chặt lấy, hôn một cái lên sau gáy hắn.
- Ưm.. Làm gì vậy?
- Hắn có làm gì đệ hay không?
Thì ra là đang ghen, Tô Thủy Nguyệt cười thành tiếng đem táo nhai hết trong miệng rồi mới trả lời y.
- Chẳng phải trước đây hắn đã từng làm hay sao?
Tô Thủy Nguyệt xoay người lại, hắn bước lui hai bước rồi đem ngón tay chọt chọt lên vòm ngực rắn chắc của Bách Phệ Thôn, cười khiêu khích.
- Huynh hẳn là đã quên rồi đi, là ai đã cùng với hắn... cùng nhau làm ta.
Bách Phệ Thôn nhìn thấy Tô Thủy Nguyệt như vậy liền hốt hoảng nắm lấy tay hắn, đặt bàn tay hắn lên ngực chính mình. Vẻ mặt của y lúc này thật chẳng khác nào một con chó lớn đang phạm lỗi cầu xin chủ nhân tha thứ.
- Thủy Nguyệt, ta biết là lần đó ta không tốt, là ta cùng với Mộ Dung Uyên ép buộc đệ. Nhưng mà đệ đừng giận ta có được không, đừng có nói không cần ta, trong lòng ta, nơi này của ta, lồng ngực ta lúc nào cũng chỉ phập phồng vì đệ, trong trái tim ta luôn luôn yêu thương đệ!
Tô Thủy Nguyệt muốn cười lại không cười nỗi, hắn rõ ràng chỉ là muốn trêu chọc Bách Phệ Thôn một chút không ngờ y đã bày ra vẻ mặt đáng thương như vậy rồi. Bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao y lại được lòng nữ nhân đến vậy, thu thập được nhiều nữ nhân ở bên mình đến vậy, với bộ dạng đáng thương áp lên trên bộ mặt nhan sắc dư thừa cùng với lời nói tha thiết như thế này thì là nữ nhân cường đại thế nào cũng sẽ gục ngã mà thôi. Nhưng mà nếu Bách Phệ Thôn đã tự mình nhận lỗi thì hắn cũng không thể chỉ đơn giản cho qua như vậy, không trêu chọc một chút thì đã không còn là Tô Thủy Nguyệt nữa rồi. Hắn không có rút tay mình ra mà lại chìa ra ngón tay tiếp tục chọt chọt lên ngực y.
- Trong lòng huynh có ta thì đã sao, huynh cũng biết là ta không chỉ có mỗi mình huynh.
- Ta biết, chỉ cần đệ không rời ra ta thì ta vĩnh viễn cũng không đem chuyện này ra để chất vấn đệ. Ta chỉ cần đệ chịu ở bên cạnh ta, thì cho dù là ta phải cùng bao nhiêu người tranh giành cũng không thành vấn đề.
- Vậy sao? Cho dù ta có thêm bao nhiêu tình lang cũng không làm huynh bận lòng?
Tô Thủy Nguyệt rất biết khiêu khích, hai tay hắn vòng qua cổ Bách Phệ Thôn dùng giọng điệu vừa trêu chọc vừa thăm dò công kích y. Khuôn mặt của thiếu niên mười sáu tuổi lại có giọng điệu sắc bén giống như dao cứa vào trong ngực Bách Phệ Thôn làm y liên tục nhíu mày, một chút nhẫn nhịn cuối cùng cũng bị cuốn trôi đi mất. Bách Phệ Thôn không nói thêm gì ngay lập tức đem tay áp lên gáy Tô Thủy Nguyệt, phũ môi xuống bờ môi đang kề cạnh bên mình, cật lực nuốt lấy hơi thở mà y mong chờ đã lâu. Tô Thủy Nguyệt bị hôn cũng không phản kháng mà còn nhiệt tình quấn hai tay lên cổ Bách Phệ Thôn càng thêm chặt, hắn biết là người này chưa từng nói dối mình. Bách Phệ Thôn là một nam nhân nghĩa hiệp lại được thiên duyên trở nên cường đại nhưng cuối cùng vì một người như hắn mà không tiếc moi tâm can của chính mình ra, hắn có thể không cảm động mà được sao? Lần đó Bách Phệ Thôn cùng Mộ Dung Uyên ép buộc hắn, hắn cũng không giận, chẳng qua nhân cơ hội này trêu chọc y một chút vậy mà lại làm cái sợi dây tình ái của y phải rung lên.
- Ưm... Ha...
Tô Thủy Nguyệt mơ màng nhìn ánh mắt nhu tình đang kề sát mặt mình, cái hôn sâu vừa mới rời ra cũng không nhịn được mà quấn lấy lần nữa. Bách Phệ Thôn không có dùng lực ép hắn nhưng lại giống như một con sói hoang hôn hắn đến không thở nổi, đầu lưỡi giống như rắn luồn lách trong khoang miệng hắn, chiếm lấy hết thảy hơi thở thuộc về hắn. Cho đến khi hắn đã tỉnh táo hơn một chút thì đã thấy y phục đã bị thoát xuống một nữa còn chính mình thì lại bị áp vào tường đá. Bách Phệ Thôn lúc này đã rời môi di chuyển xuống cổ hắn, vừa hôn vừa mút tạo ra vết hôn ngân đỏ chót.
- Ưm... Khoan đã...
Tô Thủy Nguyệt dùng chút lý trí cuối cùng đem hai tay đặt lên ngực Bách Phệ Thôn muốn y dừng lại, dù gì hắn cũng đang mang thai lỡ động đến đứa nhỏ thì cũng không biết phải làm thế nào. Đây là lần đầu tiên hắn mang một sinh linh ở trong bụng kinh nghiệm đương nhiên sẽ không có, nếu mà Bách Phệ Thôn trong lúc không kiềm chế được làm hỏng thì người làm cha như hắn chắc chắn sẽ ray rứt không chịu nổi. Chỉ là khi hắn quyết tâm muốn dừng thì hệ thống lại giao nhiệm vụ.
"Nhiệm vụ: Câu dẫn Bách Phệ Thôn và nói đứa trẻ trong bụng là của y.
Thưởng: từ cấp trở đi X với nam chính tăng cấp.
Phạt: Giảm cấp.
Chú ý: Bởi vì ký chủ chỉ mới mang thai chưa đến ba tuần cho nên khi X sẽ không bị ảnh hưởng gì, chỉ cần nhẹ nhàng là được. Hệ thống đã bí mật thêm vào cơ thể chủ nhân một chút hương liệu, đối với người mang thai không có gây hại nhưng khi X cho dù vô cùng nhẹ nhàng cũng sẽ làm ký chủ thấy sung sướng nhất. Chúc ký chủ hưởng thụ vui vẻ!"
......Đệch mợ, hệ thống này lại nhúng tay nhúng chân vào cơ thể của hắn, có phải là quá tự tung tự tác rồi không? Còn ép hắn nói dối đứa trẻ trong bụng là của Bách Phệ Thôn, đến khi y biết được sự thật thì sẽ như thế nào đây? Sẽ không một chưởng đánh chết hắn luôn chứ? Tô Thủy Nguyệt cau mày tức giận, làm tình một lần chỉ tăng một, hai cấp, nhưng làm nhiệm vụ thất bại liền giảm con mẹ nó đến năm cấp. Hệ thống này cũng thật biết ép buộc người ta!
- Đệ đang phân tâm điều gì?
Lời nói của Bách Phệ Thôn đưa Tô Thủy Nguyệt về với thực tại, y phục hắn lúc này đã bị cởi xuống hết chỉ còn lại tiết khố, thân thể đầy vết hôn xanh tím có mới có cũ ẩn hiện đầy trên thân thể trắng nõn.
- Thật ra... ta đang mang thai. Chỉ mới hơn mười ngày, huynh có thể nhẹ nhàng một chút có được không?
Tô Thủy Nguyệt dùng vẻ mặt ướt át nhìn lên liền làm cho Bách Phệ Thôn xao động tim đập thình thịch, y là một người yêu ai yêu đến nhất cử nhất động lại còn là bộ dạng ủy mị thế này còn có thể không rung động mà được sao?
- Đang mang thai? Là con của ai!
- Ta... làm sao biết. Có thể là con của huynh.
Câu này cũng không tính là nói dối đi, chỉ là gieo một chút hi vọng, nếu không phải là con của Bách Phệ Thôn thì cũng không thể trách hắn được vì đây cũng chỉ là phán đoán. Nhưng mà ánh mắt toát lên sự vui mừng tột độ đã làm tim Tô Thủy Nguyệt hẫng lại, hắn thật sự là một kẻ đáng chết, lừa một người tâm tình đơn thuần như Bách Phệ Thôn.
- Đệ xác định là đang mang thai thật sao, là con của ta?
- Mộ Dung Uyên đã bắt mạch cho ta, y là một dược sư cho nên sẽ không sai đâu. Ta cũng cảm thấy cơ thể gần đây rất lạ, có thể tin tưởng là vì đang mang thai.
Bách Phệ Thôn nghe thấy vậy liền đem y phục Tô Thủy Nguyệt kéo lên muốn mặc lại cho hắn, tuy rằng cấm dục nhưng bộ dạng lại vô cùng vui vẻ.
- Nếu vậy thì ta phải bảo hộ cho thật tốt, Thủy Nguyệt, đệ thật sự làm ta thấy rất vui.
- Không được, ta muốn làm! Huynh... nhẹ nhàng một chút là được rồi!
Tô Thủy Nguyệt đem y phục sắp được mặc lại hất ra, hai tay vòng qua cổ Bách Phệ Thôn ép y cúi xuống sau đấy nồng nhiệt hôn. Nếu mà hắn không dẫn dụ được y chắc chắn là sẽ trừ đi cấp, hắn không có muốn đâu!! Bách Phệ Thôn nhận được sự nhiệt tình này của Tô Thủy Nguyệt liền có chút rối rắm nửa muốn dừng lại nhưng cũng muốn tiến tới xâm chiếm.
- Thật sự là sẽ không sao chứ?
Tô Thủy Nguyệt sau khi rời môi bên miệng còn vương một vệt nước bọt liền lấy lưỡi liếm, hơi thở có chút khô khốc.
- Ta nói là không sao. Huynh nếu không làm, thì đừng hối hận. Một lát Mộ Dung Uyên dẫn về bao nhiêu người ta tùy tiện chọn một người, huynh cũng không cản được ta.
Bách Phệ Thôn bị câu nói này làm đứt đi sợi dây lý trí cuối cùng còn sót lại.
- Ta nhất định sẽ nhẹ nhàng.
Bách Phệ Thôn hôn một lượt từ tai xuống cổ Tô Thủy Nguyệt, hôn lên xương quai xanh gầy nhỏ nhưng lại vô cùng quyến rũ. Mỗi một lần hôn như chạm qua vô số tuyến thần kinh làm cho Tô Thủy Nguyệt run lên khe khẽ, hắn phát ra tiếng rên rỉ cực nhỏ trong cổ họng cho đến khi khỏa thù du trên ngực bị liếm lấy mới không kiềm chế được mà bật ra tiếng nức nở.
- Aa... Ưm!
Động tác Bách Phệ Thôn vừa chậm rãi vừa nhẹ nhàng nhưng lại làm lồng ngực Tô Thủy Nguyệt run lên từng đợt, đây có lẽ là nam nhân duy nhất trong hậu cung luôn nâng niu hắn như một cánh hoa mỏng manh, lúc nào cũng lo sợ hắn sẽ bị thương tổn. Bách Phệ Thôn lại hôn một đường từ ngực xuống giữa bụng hắn, ở ngay bụng dưới của hắn nhìn chằm chằm sau đó dùng một tay xoa xoa, ánh mắt mờ mịt.
- Bảo bối nhỏ của phụ thân.
Tô Thủy Nguyệt siết chặt nắm tay, hắn thật sự là một kẻ khốn nạn, biết rõ đứa nhỏ không thể nào là con của Bách Phệ Thôn nhưng lại gieo cho y hi vọng. Sau này hắn phải làm như thế nào để đối mặt được đây? Hắn nhiều lần muốn nói lại thôi, cũng không thể ngay lúc này đánh tan sự vui vẻ này của y được. Mà thật ra cũng do hắn ích kỷ mà thôi, lo sợ bị trừ đi năm cấp mà nhẫn tâm dối gạt một mối chân tình.
Tiết khố bị cởi ra, tiểu kê Tô Thủy Nguyệt đã bán cương được giải thoát ở ngay trước mắt Bách Phệ Thôn đung đưa qua lại sau đó bị ngậm lấy, ở trong khoang miệng ướt át nóng bỏng từ từ cương đến hết cỡ. Hắn dựa lưng vào tường đá có chút đau, ở trên nhìn xuống thấy được động tác Bách Phệ Thôn không hề có dấu hiệu dừng lại, nhẹ nhàng cuốn hắn vào cõi thần tiên. Mà Bách Phệ Thôn đang nữa quỳ ở bên dưới cũng đang xung động không kém, lồng ngực y phập phồng từng đợt, vừa vì được ôm người y yêu ở trong lòng, cũng vì người mà y yêu đang mang trong người giọt máu thuộc về y. Loại hạnh phúc này Bách Phệ Thôn có muốn cũng chưa từng dám nghĩ tới lúc này lại tới quá đột ngột làm y có chút không dám tin. Tô Thủy Nguyệt vậy mà lại mang thai con của y rồi! Bách Phệ Thôn sau khi rời miệng khỏi tiểu kê Tô Thủy Nguyệt lại hôn hôn lên bụng hắn thêm hai cái, cuối cùng không nhịn được lại hôn thêm vài cái nữa. Tay thì lại vô cùng trái ngược lướt ra sau, chen vào giữa kẽ mông hắn mà cho vào một ngón tay, rồi thành hai ngón nhẹ nhàng tách mở. Hành động của Bách Phệ Thôn cực kỳ nhẹ nhàng cùng nâng niu vừa tách mở vừa giống như xoa bóp ở bên trong nội bích nóng bỏng làm cho Tô Thủy Nguyệt co giật thở dốc. Đúng là hệ thống đã ra tay với thân thể này của hắn, chỉ một chút động chạm thế này thôi đã làm cho tiểu động hắn ngứa ngáy đến không chịu nổi, dịch thủy mỗi lúc một tràn ra càng thêm ướt át thèm muốn.
- Ưm... Aaa!!! Phệ Thôn.. Nhanh một chút... Aaaa!! Ta muốn huynh!
Tô Thủy Nguyệt hai tay ôm đầu Bách Phệ Thôn, ngón tay đan vào trong tóc y kéo rơi sợi dây buột tóc làm cho mái tóc dài xõa xuống. Bách Phệ Thôn bề ngoài không tuấn lãng như những người khác, bộ dạng của y giống như một cây đại thụ sừng sừng giữa trời. Không phải là vẻ đẹp yêu nghiệt mị nhân mà là anh tuấn oai vệ, là một đấng nam tử hán đội trời đạp đất, chính nghĩa cương trực, thật sự là một người mà ai cũng muốn dựa vào. Chỉ là y quá lương thiện, là ai cũng muốn giúp, là ai cũng muốn tin, nam chính ngu ngốc nhìn bằng tai chưa bao giờ tự mình suy xét đúng sai.
- Thủy Nguyệt, ta sẽ kiềm chế.
Bách Phệ Thôn đứng thẳng lên, y khi không buột tóc lại là bộ dạng không khác gì đã hắc hóa, đôi mắt giống như chim ưng quét lên người hắn nhìn chỉ thấy một màn đen thăm thẳm. Bách Phệ Thôn từ từ cởi thắt lưng xuống, lại cởi sạch y phục của chính mình, người này lúc làm tình luôn muốn cởi hết thảy y phục cùng hắn trần truồng lăn lộn. Y lại nhìn một lượt thân thể ửng đỏ của Tô Thủy Nguyệt mà tầm mắt tối lại, rất muốn mạnh mẽ thao lộng nhưng lại nghĩ đến bảo bối nhỏ đang ở trong bụng của hắn liền cố gắng kiềm lại. Bách Phệ Thôn một tay nâng chân Tô Thủy Nguyệt lên sau đấy áp chặt vào, hơi khuỵu người từ phía trước công tiến. Tư thế này không đi vào quá sâu nếu Bách Phệ Thôn không dùng lực, cho nên nhẹ nhàng đưa đẩy thì không có vấn đề gì, vẫn có thể chạm được đến điểm nhạy cảm của hắn. Đây là lần đâu tiên Tô Thủy Nguyệt được nhẹ nhàng dẫn dắt, động nhỏ từ từ bị tách mở, cho dù đã quen thuộc với sự xâm chiếm nhưng mà đối với đại điểu tượng trưng của nam chính Bách Phệ Thôn thì hắn vẫn khó mà tiếp thu nỗi. Đâu phải ngẫu nhiên mà Bách Phệ Thôn trở thành nam chính, dĩ nhiên là còn do thứ gieo giống giá trị cực tốt này của y rồi.
- Aaa... Quá to!
Tô Thủy Nguyệt há hốc miệng rên rỉ, nước bọt cũng từ đó tràn ra, chảy xuống tận cổ thành một vệt dài xuống tận xương quai xanh vô cùng quyến rũ. Thật may vì người đang nhìn hắn là Bách Phệ Thôn chứ nếu là một người nào khác chỉ sợ sẽ lao tới vùi dập hắn không thương tiếc. Bách Phệ Thôn nhẹ nhàng đưa đẩy đại côn cũng không dám vào hết làm cho y không cách nào thỏa mãn được, cơ vòng Tô Thủy Nguyệt lại giống như muốn chặn y lại không cho tiếp tục, mỗi một lần đưa đẩy đều giống như cực hình. Mà Tô Thủy Nguyệt lại giống như bị chuốc thuốc miệng há hốc rên rỉ, một chân bị giơ lên cũng không còn cảm thấy mỏi chỉ mong cầu cảm giác được xuyên xỏ nhiều hơn, sung sướng nhiều hơn.
- Ưm... Aaa... Sâu một chút!! Aa!!
- Thích quá!! Ưmm... Aaaa!! Sâu một chút!
Bách Phệ Thôn nghe được tiếng rên rỉ tiêu hồn thì tâm tình cũng giống như bị chấn động, y cũng muốn vào sâu một chút nhưng mà lại ngại đứa nhỏ còn chưa thành hình ở bụng dưới Tô Thủy Nguyệt, giữa cảm giác tình dục thôi thúc và hài nhi Bách Phệ Thôn đương nhiên sẽ chọn hài nhi. Dù sao số lần y có thể cùng Tô Thủy Nguyệt lăn lộn còn rất nhiều, nếu mà chẳng may tổn hại đến đứa nhỏ chỉ sợ hắn sẽ không muốn nhìn mặt y nữa thôi. Bách Phệ Thôn tránh đi ánh nhìn mờ mịt của Tô Thủy Nguyệt rồi thay đổi tư thế áp hắn dựa sấp vào tường đá, từ phía sau công tiến. Tấm lưng trần trắng nõn bởi vì ma sát với tường đá mà ửng đỏ lên vô cùng khiêu gợi, hai cánh mông tròn mẩy lại kẹp y vô cùng thuần thục. Mỗi một lần đưa đẩy va chạm với đùi Bách Phệ Thôn phát ra tiếng bạch bạch, tuy không phải là tiếng động lớn gì nhưng người nghe được chắc chắn sẽ biết được chuyện gì đang xảy ra.
- Aaa.... Thích quá.. Phệ Thôn, Phệ Thôn!!
Tô Thủy Nguyệt nức nở khóc lên, hai tay bám trên tường đá mà bấu víu, hai khỏa thù d.u cũng bởi vì ma sát với tường đá mà trở nên kích thích. Hắn đã hoàn toàn rơi vào trong khoái lạc đến bản thân là ai cũng không muốn nghĩ tới nữa, cật lực ưỡn mông để Bách Phệ Thôn ra vào càng dễ dàng, xuyên xỏ tốt hơn. Bách Phệ Thôn biết được Tô Thủy Nguyệt chỉ dây dưa nhẹ nhàng không thể thỏa mãn liền đưa tay ra phía trước vuốt ve c.ô.n thịt của hắn, tốc độ so với va chạm bên dưới nhanh hơn rất nhiều lại còn siết chặt làm hắn hô hấp không nổi chỉ có thể vừa thở dốc vừa rên rỉ.
- Ưm... Aaa sướng quá!
- Chậm một chút aaaa!!! Ta chết mất.. Hức!!!
Tô Thủy Nguyệt uốn éo hông để tìm đến điểm khoái cảm nơi nội bích ẩn giấu, nước xuân ướt át bao bọc lấy thú tính của Bách Phệ Thôn mỗi lúc một nhiều, mỗi một lần va chạm đều phát ra tiếng lép nhép đầy kích thích.
- Thủy Nguyệt, ta thật sự yêu đệ!
Bách Phệ Thôn thủ thỉ bên tai, ở ngay sau gáy Tô Thủy Nguyệt tạo ra một vết hôn ngân, y hôn một lượt đến tai hắn, vừa liếm vừa mút. Tô Thủy Nguyệt bị sự kích thích thôi tình này làm cho tim đập lên thình thịch, bên dưới nóng hổi cũng đã có dấu hiệu muốn buông xuôi.
- Ta ra... Aaa!!! Ta muốn ra!
Tô Thủy Nguyệt run rẫy vài cái sau đó kịch liệt co giật mà bắn ra, bạch trọc dính đầy trên tường đá lại bị hắn áp bụng vào liền nhớp nháp đầy trên bụng. Mà Bách Phệ Thôn lại bởi vì lần bắn này mà bị siết chặt đến đau đớn, y đương nhiên sẽ không xuất ra được nếu chỉ nhẹ nhàng đưa đẩy như vậy nhưng lại không còn cách nào khác chỉ có thể rút ra đại côn chính mình sau đấy nhìn tấm lưng trần trước mặt mà tự mình vuốt ve. Tô Thủy Nguyệt tuy rằng đang mơ màng vì sung sướng nhưng cũng biết được Bách Phệ Thôn ở phía sau đang làm gì, rõ ràng người đang ở trước mặt lại không thể mạnh mẽ xâm chiếm chỉ có thể tự mình thủ d.â.m, còn có ai khổ hơn Bách Phệ Thôn sao? Nam chính này vốn dĩ nên đi trên con đường thiên duyên bàn tay vàng, thu thập vô số mỹ nhân bên mình, cũng có thể dễ dàng được các nàng âu yếm mà xuất ra vậy mà chỉ vì gặp hắn lại phải cố nhịn mà tự mình an ủi. Hắn nghe rõ ràng từng tiếng lép nhép phát ra từ tay và đại côn Bách Phệ Thôn, cũng nghe được tiếng thở dốc nén nhịn lại giả vờ giống như không nghe gì, dựa người lên tường đá mà thở. Không biết là qua bao lâu cho đến khi Tô Thủy Nguyệt nghe được tiếng than thở ở phía sau liền biết được Bách Phệ Thôn sắp bắn ra, y áp người lên lưng Tô Thủy Nguyệt, đem đại điểu kề sát miệng huyệt của hắn mà từng đợt bắn ra, bạch trọc dính đầy trên kẽ mông chảy xuống tận đùi vô cùng kích thích cùng d.â.m loạn.
- Thủy Nguyệt...
Bách Phệ Thôn lại than thở hôn lên lưng Tô Thủy Nguyệt một lượt dài xuống tận thắt lưng hắm sau đấy bế hắn lại giường đá gần đó, từ trong túi không gian lấy ra nước và khăn, từ từ tẩy rửa. Tô Thủy Nguyệt không quá mệt mỏi nhưng lại lười biếng không muốn động mặc kệ Bách Phệ Thôn muốn làm gì thì làm, hắn chỉ việc nằm đấy hưởng thụ. Hắn liêm diêm nhắm mắt tận hưởng sự đãi ngộ đặc biệt đến từ nam chính, mỗi một cái ôm, mỗi một cái hôn đều chân thật đến mức làm lồng ngực hắn như vỡ ra. Bách Phệ Thôn này là nam nhân của hắn, sau này trên con đường dài phía trước sẽ là chỗ dựa của hắn, là chăn giường ấm áp của hắn, nghĩ thôi đã thấy kích động.