Minh Vi cũng không phải người không hiểu chuyện, mượn xe kéo của nhà bí thư, tự nhiên phải có đáp lễ, thế nên vừa về đến nhà liền cầm cái chậu bé, múc khoảng một cân bột mỳ, lại cắt thêm hai lạng thịt heo, rồi mới dắt trâu đem trả nhà bí thư.
Rốt cuộc có vay có trả, có đáp lễ, bí thư chi bộ tươi cười khắp mắt, liên tục đáp ứng yêu cầu của Minh Vi, cứ việc mượn trâu, dù sao hiện tại là mùa đông, không phải ngày mùa, không có việc gì dùng tới trâu.
Đêm nay cả Minh Vi cùng Lý Xuân Hoa liền đi ngủ sớm, trời còn chưa sáng, hai mẹ mẹ chồng nàng dâu cơ hồ là đồng thời rời giường bận rộn nấu cháo, làm sủi cảo ở trong phòng bếp.
Lần này Minh Vi mua đầy đủ thiết bị, lại có xe gỗ và trâu nhà bí thư chi bộ cho mượn, mang đồ đi lên huyện thuận tiện hơn rất nhiều, cho nên cô quyết định nấu thêm một ít cháo qua đó bán chung, giá cả cũng giống với sủi cảo hấp, đều là hai xu một phần, một nồi cháo rau to của cô, ít nói có thể đóng được hơn ba mươi phần, nếu bán hết, thì sẽ có thêm vài đồng thu vào.
Lý Xuân Hoa đau lòng gói sủi cảo vỏ mỏng nhân nhiều, lại vừa đau lòng nhìn Minh Vi nấu cháo.
Nhiều gạo như vậy nói nấu liền nấy, con bé này thật là đồ phá của! Chỉ là bà cũng chưa nói cái gì, vẫn đang nhỏ máu trong lòng, thành thật gói sủi cảo.
Không bao lâu, gói xong sủi cảo, cháo cũng cất vào bình giữ ấm, Minh Vi mang theo hai phần bữa sáng cháo rau đi tìm bí thư chi bộ mượn trâu cùng xe gỗ, xếp thành xe kéo xong, liền dọn hết đồ của mình lên xe, rồi cùng Lý Xuân Hoa đi tới trạm y tế trên huyện thành.
Hôm nay vừa lúc là ngày họp chợ, cho nên trời chưa sáng liền xuất phát không chỉ có có Minh Vi cùng Lý Xuân Hoa, còn có một ít thôn phụ thôn Kháo Sơn, trong tay vác theo một ít dưa muối nhà làm hoặc là chổi rơm nhà bện, sọt tre nhà đan đem lên trên huyện bán, nhìn thấy Minh Vi kéo xe trâu vội vàng, đều sôi nổi vây quanh.
“Ai da, đây không phải là con trâu nước của nhà bí thư chi bộ thôn hay sao?” Một a bà nhếch miệng nói.
“Chính là của nhà bí thư, ngày thường cũng không cho mượn ra ngoài.
” Có người phụ họa.
Sau đó lại có người nhìn về phía Minh Vi đang ngồi trên xe kéo, tiện tay liền đặt đống đồ mình đeo trên người lên xe kéo.
Bộ dáng nóng lòng muốn thử, muốn nhảy lên xe ngồi, Minh Vi thấy vậy không khỏi trợn trắng mắt: Không thấy đồ của cô để đầy xe rồi sao? Mấy bà cô này còn muốn nhảy lên xe của cô ngồi?“Minh Vi, cháu xê dịch đồ sang bên một chút, bà muốn ngồi chỗ này.
” Một a bà cau mày xê dịch chiếc bếp lò và nồi đựng sủi cảo Minh Vi đặt ở đầu xe, yêu cầu Minh Vi thuận đường cho bọn họ quá giang một đoạn.
“Bà sáu Lâm, trên xe cháu để nhiều đồ như vậy, thật sự không còn chỗ ngồi nữa đâu, nếu không mấy bà chịu vất vả một chút, đi bộ thêm vài bước, dù sao thời gian đi bộ với đi xe trâu kéo cũng tương đương, không hơn nhau là bao.
” Minh Vi trực tiếp cự tuyệt, những người này tưởng cậy già lên mặt trước mặt cô? Không có cửa đâu!Bà sáu Lâm nghe vậy, lập tức không vui, chống eo mắng: “Cái con bé này nói cái gì thế, cháu trẻ tuổi không xuống đi bộ vài bước thì thôi, chúng ta người già một phen tuổi rồi lại bắt chúng ta đi bộ sao? Hơn nữa con trâu này cũng chẳng phải của nhà cháu, cháu dựa vào cái gì mà đuổi chúng ta xuống? Xuân Hoa, bà dạy dỗ lại con dâu của bà đi, làm người sao có thể ích kỷ như vậy?” Nói xong, bà sáu Lâm liền đưa ánh mắt nhìn về phía trên người Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa thức dậy sớm, vừa ngồi xuống xe liền lập tức nhắm mắt lại nghỉ ngơi, giờ phút này lại bị mấy người họ đánh thức, liền lười nhác nâng mí mắt: “Con dâu tôi ở bên ngoài vốn đã bị đồn thổi là tính tình không tốt, bà bảo tôi quản giáo như nào, ích kỷ thì ích kỷ thôi, tôi cũng chẳng có cách nào!”“Ai da, bà ——” Bà sáu Lâm nói không ra lời, nhưng giây tiếp theo bà ta liền mạnh bạo xô đẩy đồ vật trên xe, một hai phải đằng ra một vị trí để bà ta đặt mông ngồi.
Minh Vi thấy thế, nghĩ thầm trong lòng, sao mà sáng tinh mơ đã gặp phải cái người gì kỳ quái như vậy chứ?Lập tức Minh Vi nhấc lên chiếc roi da trong tay, quất xuống mông con trâu, để nó từ từ di chuyển.
Tốc độ còn rất nhanh, xe trâu kéo vừa đi, Minh Vi vừa nói: “Bà sáu Lâm, nếu bà có thể sang nhà bí thư mượn được trâu nước, lần sau cũng có thể ích kỷ như vậy không cho cháu lên xe.
Cháu đang vội đi lên huyện đây, bà Sáu đi nhanh lên một chút, bằng không tới khi vào tới huyện không tranh được chỗ đẹp để bày quán đâu.
”.