Nhan sắc của con dâu dĩ nhiên rất đẹp, nhưng cho dù gương mặt có đẹp như nào, nhưng khi vác túi nylon trên vai, liền giống như là cái đồ nhà quê mới vào thành.
Lý Xuân Hoa bật cười, nhưng không đợi Minh Vi kịp khen một câu, lập tức liền nghiêm sắc mặt, quát Minh Vi không cần lười biếng.Minh Vi nhẹ giọng cười, trong lòng lại nghĩ: Xem như đã chinh phục được bà mẹ chồng Lý Xuân Hoa này rồi, mục tiêu kế tiếp chính là muốn cải tạo nhà họ Hạ thành phú hộ ở địa phương, sau đó liền có thể ngồi vắt chân đếm tiền rồi! Nghĩ đến đây, Minh Vi có một tính toán mới đối với tương lai, có lẽ…… Cô hoàn toàn không cần giống như thỏa hiệp thương lượng với Hạ Tri Nhai đêm tân hôn như vậy, đợi tới thời cơ thích hợp thì ly hôn.Niên đại này, Hạ Tri Nhai xem như một người thanh niên rất tiến tới, cũng không có ham mê bất lương.Có lẽ…… Cô có thể cùng Hạ Tri Nhai sống chung một đời?Minh Vi vừa nghĩ tới ý tưởng này, lập tức bị cô phủ quyết.Trời ơi! Nếu mà chung sống với khúc gỗ Hạ Tri Nhai đó cả đời, cô sẽ nhàm chán chết mất!“Con ở đó ngây ngô cười cái gì thế! Nhanh lên tới đây, còn có rất nhiều đồ vật chưa mua đâu, đừng có mà lười biếng!” Lý Xuân Hoa quát lớn, Minh Vi chạy nhanh đuổi theo.Mẹ chồng nàng dâu cùng nhau vào Cung Tiêu Xã ở huyện, lúc Minh Vi vừa mở miệng liền cần cân (kg) bột mỳ trắng, lập tức khiến cho nhân viên công tác tầm tuổi ở trước quầy hàng hoảng sợ, quên cả việc đan áo len trên tay.
Mặc dù mấy năm gần đây cuộc sống của từng nhà đều được cải thiện, nhưng cũng không tới xa xỉ hoang phí như vậy chứ, cân bột mỳ trắng, con bé quê mùa này lấy đâu ra tiền mà mua chứ?Ánh mắt khinh thường như vậy sao Minh Vi không nhìn ra chứ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn giá cả liêm yết trên kệ hàng một cái, bột mỳ trắng tam mao tiền một cân, hơn nữa hiện giờ bột mỳ cùng còn khan hiếm, hai mươi cân tương đương là sáu đồng tiền, cũng khó trách nhân viên công tác sẽ cảm thấy kinh ngạc, thậm chí cảm thấy Minh Vi móc không ra tiền.Nhưng giây tiếp theo, nhân viên công tác còn chưa kịp cự tuyệt, liền thấy Minh Vi móc ra một xấp tiền từ trong túi, tinh tế đếm sáu đồng tiền đặt ở trên mặt quầy, “Đây, hai mươi cân, sáu đồng tiền, phiền toái chị nhanh lên một chút, chúng tôi còn đang vội về nhà.”“Chờ!” Nhân viên công tác cầm tiền, xoay người đi vào trong kho của Cung Tiêu Xã, không bao lâu liền nhấc theo một bao tải nhỏ, hơn nữa yêu cầu Minh Vi trả phân tiền tiền ký quỹ.Lần sau khi Minh Vi vào thành, trả lại bao tải cho Cung Tiêu Xã, là có thể lấy lại được phân tiền tiền ký quỹ.Xoong nồi mua xong, bột mỳ làm vỏ bánh sủi cảo cũng đã mua được rồi, lại đi tới chợ bán thức ăn mua thêm hai cân thịt ba chỉ, chỉ có hai cân thịt mà tốn hết hai đồng tiền, cũng khó trách Lý Xuân Hoa sẽ lộ ra vẻ mặt đau lòng như vậy.“Minh Vi này, nếu chúng ta chính thức làm buôn bán, đến lúc đó khi làm sủi cảo, nhân thịt cũng không cần để nhiều như vậy, thịt heo đắt quá, chúng ta cho ít thịt lại, thêm nhiều rau xà lách, được không?”Lý Xuân Hoa đau khổ thuyết phục, bà sợ nếu cả bột mỳ và thịt heo đều là tốt nhất, đến lúc đó sợ là bà bị bệnh thiếu máu quá!Minh Vi ngạc nhiên, bật cười lắc lắc đầu, “Mẹ, chúng ta phải làm sủi cảo chính là loại da mỏng nhân lớn, nếu tính thiếu cân đoản lượng, thì sẽ không có khách hàng quen.
Mẹ cứ yên tâm đi, con đã tính toán chi phí hết cả rồi, tuyệt đối sẽ không bị lỗ.
Mẹ đừng quên, con đã từng học trung học, không ngu như vậy.”Kiếp trước cô chính là một nhân viên kinh doanh giỏi, nếu ngay cả việc khống chế chi phí đều không biết, cũng sẽ không thể ngồi lên chiếc ghế giám đốc ở tổng bộ công ty.
Cho nên nỗi lo lắng của Lý Xuân Hoa cô cũng đã suy xét tới, nhưng tuyệt đối sẽ không nghe theo, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu làm sủi cảo tuy rằng sẽ không khiến người khác cảm giác gì, nhưng khách hàng quen khẳng định sẽ dần dần phát hiện ra, và mất hút.Lý Xuân Hoa còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy Minh Vi lôi chuyện bằng cấp ra nói chuyện này, cũng liền không lắm miệng nữa.
Nhưng dù sao chuyện tục tĩu bà nói trước, lỗ vốn có thể, nhưng nếu lỗ vốn là bởi vì cho nhiều nhân thịt, thì Minh Vi cẩn thận da của mình đó!Minh Vi lại chạy đi mua hai cái bánh bao thịt, mới đi tới đầu huyện thành hội họp với Lý Xuân Hoa.
Hai mẹ con dâu ngổi trên xe trâu kéo, một đường lung lay, mất khoảng hơn một tiếng mới về tới thôn Kháo Sơn.
Đồ quá nhiều, nếu nhà bí thư chi bộ không cho mượn trâu, hai mẹ con cũng không nhất định có thể khuân được hết đồ về nhà, hiện tại xem ra, sáng ngày mai lại phải mượn tạm xe trâu kéo của nhà bí thư mới được..