Lúc hai người đi ra khỏi trò chơi, Úc Sanh vẫn dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Trầm Diệu.
Vừa rồi anh ở sau lưng nắm tay cô, giúp cô bóp cò súng, khí thế cả người đều thay đổi.
Mỗi một lần bóp cò súng, động tác của anh đều vô cùng lưu loát, quyết đoán.
Voi hoang dã gặp thợ săn có thiên phú, làm sao có thể trốn thoát?
Trận săn bắn này, là một trận thắng áp đảo từ đầu đến cuối.
Không thể không nói, tuy rằng không phải Úc Sanh tự mình hành động, nhưng cô thực sự chơi rất vui vẻ.
Trầm Diệu nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Úc Sanh, không khỏi bật cười, "Chơi vài lần em sẽ quen."
Úc Sanh không phải hâm mộ Trầm Diệu chơi được điểm cao, mà là ở sự tự tin nắm chặt mọi hành động và sự chăm chú nghiêm túc lúc anh chơi trò chơi.
Úc Sanh chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn Trầm Diệu, "Anh dạy em chơi được không?"
Trầm Diệu nghe vậy im lặng hai giây, lúc đầu muốn từ chối nhưng khi nhìn hai mắt Úc Sanh tràn đầy hâm mộ và vui sướng, lưỡng lự một hồi, cuối cùng lại không từ chối.
"Được, nhưng bình thường tôi bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian rảnh rỗi."
Úc Sanh nghe vậy lập tức cười tươi rói, "Không sao, chờ anh rảnh là được rồi."
"Ừm."
Hai người chơi xong một trò thì cách thời gian bắt đầu nghi thức khai mạc lúc chín giờ rưỡi cũng không lâu lắm
Úc Sanh và Trầm Diệu cùng thư ký của anh gia nhập với một nhóm trợ lý đến bên cạnh sân khấu.
Lúc này trong công viên đã có rất nhiều du khách, tất cả mọi người đều muốn trải nghiệm Công viên "Vịt Donald" đứng đầu trong nước.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến chín giờ rưỡi.
Úc Sanh đứng dưới sân khấu, nhìn Trầm Diệu khai mở nghi thức phía trên, anh nói không nhiều, nội dung đơn giản, hàm súc, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chỉ mất ba phút đồng hồ.
Những người ở đây hầu như không ai chú ý anh nói cái gì, cơ bản đều chú ý trên người của anh.
Khí chất của Trầm Diệu thuộc về kiểu trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy, chỉ là lúc đứng ở trên sân khấu, tự nhiên tỏa sáng cũng là trời sinh.
Anh hầu như vô cùng ưa thích áo sơ mi trắng, Úc Sanh nhớ rõ ràng mỗi một lần thấy anh, anh đều mặc áo sơ mi trắng.
Nhưng không thể chối bỏ sắc đẹp như vậy càng thích hợp với áo sơ mi trắng, thật sự vô cùng đẹp, toát ra khí chất xuất chúng của anh.
Hôm nay, anh vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen như vậy.
Cách ăn mặc đơn giản, nhưng lại cho cảm giác không giống nhau.
Trắng đen phối hợp tạo nên một cảm giác thật cấm dục, đặc biệt là Trầm Diệu mặc lên thì càng nổi bật lên khí chất ấy.
Dưới sân khấu vang lên tiếng thét chói tai không dứt.
Sau khi khai mạc, Trầm Diệu làm nhà đầu tư cùng với ekip của anh ngồi trên chuyến xe đầu tiên của “Vòng quay ánh sáng siêu tốc".
“Vòng quay ánh sáng siêu tốc" là hạng mục trò chơi hạng nhất so với tàu lượn siêu tốc còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn, tăng thêm yếu tố ánh sáng, đèn led, so sánh liền thấy mới mẻ và độc đáo hơn nhiều.
Trong công viên, có rất nhiều du khách đều bắt đầu thét chói tai, trong lòng bắt đầu hồi hộp chờ đợi.
Lúc này, Úc Sanh cũng đi đến bên cạnh Trầm Diệu, trước đây, Trầm Diệu có mời cô cùng anh ngồi trên chuyến xe “Vòng quay ánh sáng siêu tốc" đầu tiên.
Lời mời này, Úc Sanh vẫn còn nhớ rõ.
Nghe nói trò chơi này có tốc độ rất nhanh, vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm tim đập thật nhanh, trong lòng Úc Sanh đã sớm rục rịch, vô cùng nôn nóng muốn trải nghiệm trò này.
Trầm Diệu được sắp xếp ngồi ở ghế đầu tiên, vị trí của cô cách vách Trầm Diệu.
Bất kể là trò gì, ngồi ở vị trí đầu sẽ có cảm giác vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Úc Sanh ngồi vào chỗ trên “Vòng quay ánh sáng siêu tốc", cảm giác hoa mắt, chóng mặt quen thuộc lại một lần nữa trỗi dậy.
Thậm chí, cảm giác hoa mắt, chóng mặt lúc này so với lần trước còn nghiêm trọng hơn nhiều! Trong lòng Úc Sanh lập tức trỗi dậy một dự cảm chẳng lành!
Trầm Diệu và ekip đều đã ngồi ổn định, nhân viên công tác đang kiểm tra bước cuối cùng.
"Trò chơi lập tức bắt đầu, xin chuẩn bị sẵn sàng."
Úc Sanh nghe vậy trong lòng hoảng hốt, cô chịu đựng cảm giác chóng mặt bước xuống toa xe của trò chơi, chỉ mới bước một chút, rồi ngã xuống mặt đất.
Nhân viên công tác lập tức tiến lên hỏi tình huống, nhưng Úc Sanh cũng không có sức lực mà để ý người nọ, cô cố gắng đứng dậy, bàn tay cố chấp bắt lấy ống tay áo của Trầm Diệu một cách chặt chẽ.
Trầm Diệu nhìn sắc mặt vô cùng tái nhợt của Úc Sanh, cũng đi xuống theo, hai tay anh nâng cánh tay của cô, để cô không té ngã: "Làm sao vậy?"
Úc Sanh dùng sức cắn môi, cô cắn rất mạnh, trên môi lập tức rướm máu, cô muốn dùng cảm giác đau đớn này để làm bản thân tỉnh táo: "Em không thoải mái.
Chúng ta rời đi đi."
Trầm Diệu còn chưa kịp nói cái gì đó, thư ký của Trầm Diệu đã lên tiếng: "Trầm tổng, trò chơi lập tức bắt đầu rồi, các du khách đều đang chờ."
Úc Sanh vừa nghe, sắc mặt càng tái nhợt, cô nắm chặt tay áo của Trầm Diệu, "Đừng ngồi."
Úc Sanh không biết hiện tại trực giác của cô có chính xác hay không, nhưng cô không dám mạo hiểm.
Cho dù hiện tại tỷ lệ phát sinh nguy hiểm chỉ có không phẩy một phần trăm, cô cũng không dám đánh cuộc.
Vẻ mặt của thư ký ngơ ngác, anh ta nghĩ Úc Sanh chỉ là bị trò chơi nguy hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ sợ hãi theo bản năng.
Bởi vì cô sợ nên hiện tại mới có vẻ yếu sức như vậy.
Anh ta không nhịn được, nói: "Úc tiểu thư, trò này tuy rằng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng thật ra rất an toàn.
Nếu không, cô ngồi bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi?"
"Không" Lúc này Úc Sanh trở nên bướng bỉnh, cô lôi kéo tay áo của Trầm Diệu không buông tay, "Trầm Trầm, đừng chơi."
Trầm Diệu nhìn Úc Sanh vẻ mặt tái nhợt cầm tay áo của anh, mà bên cạnh thư ký lại không ngừng thúc giục, giọng nói chầm chậm: "Rất nhiều du khách đều đang đợi tôi chơi mở màn trò chơi này, để tôi đưa em đi nghỉ ngơi trước."
Úc Sanh bắt đầu hung hăng nắm chặt cổ tay Trầm Diệu: "Đừng mà, Trầm Trầm."
Ý thức của Úc Sanh bắt đầu có chút không tỉnh táo, nhưng cô vẫn dùng sức nắm lấy tay Trầm Diệu.
Trầm Diệu nói với thư ký đang đứng bên cạnh: "Đợi lát nữa đã, mở màn các hạng mục trò chơi khác trong công viên trước đi, nơi này hoãn lại một chút." Nói xong, Trầm Diệu ôm Úc Sanh đi tới chỗ không có ai bên cạnh.
Vừa rời khỏi “Vòng quay ánh sáng siêu tốc”, Úc Sanh lập tức khôi phục lại, đầu cũng tỉnh táo, toàn thân dần dần có sức trở lại.
Cô càng tin tưởng, đây là báo động khi gặp nguy hiểm phía trước.
"Em cảm thấy được có chuyện xảy ra, “Vòng quay ánh sáng siêu tốc” đừng để cho khách chơi."
Trầm Diệu không khỏi nhẹ nhàng đưa tay đặt trên đầu cô, trấn an nói: "Đừng nghĩ nhiều.
Không có việc gì đâu."
Úc Sanh nghe vậy thì có chút tức giận: "Không, em tin tưởng trực giác của mình."
Cô thấy Trầm Diệu vẫn không tin, tuy rằng trong lòng hiểu được, nhưng vẫn có chút tủi thân.
Dù sao chuyện này là hoàn toàn không có căn cứ khoa học, chỉ dựa vào trực giác của cô, nếu nói ra, căn bản cũng không có ai tin tưởng.
Nhưng thật sự cô không dám đánh cược.
"Trầm Trầm, xem như em xin anh." Úc Sanh cắn môi, nâng mày kiên định mà nhìn Trầm Diệu.
Hai người nhìn nhau hơn mười giây, sau đó, Trầm Diệu giống như bị ánh mắt kiên định của Úc Sanh đánh bại, anh nói: "Tôi biết rồi.
Tôi sẽ để cho người ta hôm nay tạm thời đóng cửa hạng mục này."
Úc Sanh vội vàng gật đầu.
Khi Trầm Diệu nói với thư ký chuyện này, thư ký cũng có chút không dám tin.
"Trầm tổng, chuyện ngồi “Vòng quay ánh sáng siêu tốc” để mở màn đã công bố ra ngoài, vậy giờ.
.
.
..." Rất nhiều người chính là vì xem Trầm Diệu chơi trò này nên mới tới sớm trong ngày đầu tiên, đây là một chút mánh lớn trong ngày khai mạc, hiện tại Trầm tổng nói tạm thời đóng cửa hạng mục này, vậy du khách bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào?
Toàn bộ hạng mục của "Thế giới tương lai" bị đình chỉ, còn lại bốn khu vực vẫn mở bình thường.
Để bồi thường, ngày mai công viên giải trí "Vịt Donald" miễn phí cả ngày."
Thư ký há hốc miệng, Trầm Diệu đã nói đến mức này, cũng chỉ có thể trả lời: "Đã biết, Trầm tổng, tôi lập tức đi sắp xếp."
Trầm Diệu nhìn Úc Sanh, thở dài, "Có vừa lòng không?"
Úc Sanh không phục, không nhịn được mà nhe răng trợn mắt: "Em cứu các anh đó!"
Thời điểm Úc Sanh nói chuyện, miệng mở hơi lớn, miệng vết thương trên môi vừa rồi đã cầm máu hiện tại lại bắt đầu rướm máu trở lại, Trầm Diệu không nhịn được lấy tay lau cẩn thận vết máu trên miệng cô: "Hiện tại có thấy khỏe hơn chút nào không?"
Úc Sanh ừ một tiếng: "Hiện tại đã thoải mái ."
Trầm Diệu nhìn đầu ngón tay của mình dính vết máu, nghĩ nghĩ, vẫn giải thích với cô: "Hạng mục này rất an toàn, tính năng đã làm thí nghiệm rất nhiều lần.
Tỉ lệ xảy ra tình trạng xấu xác suất rất thấp."
"Anh cũng nói rất thấp.
Rất thấp, như vậy vẫn là có thể xảy ra!"
Trầm Diệu nở nụ cười, không nói thêm nữa.
Lúc này, thư ký Tần đã mời toàn bộ du khách trong “Vòng quay ánh sáng siêu tốc" ra ngoài.
Đóng cửa toàn bộ khu vực hạng mục trò chơi này.
Trầm Diệu đứng dậy, nói với thư kí Tần: "Vận hành “Vòng quay ánh sáng siêu tốc” không người một lần nữa.”
Thư kí Tần gật đầu.
Trên thực tế, mỗi một cái hạng mục trước khi bắt đầu thời điểm khai mạc, đều đã vận hành qua một lần không có người, đều là trải qua kiểm nghiệm an toàn.
Nhưng nếu Trầm Diệu nói như vậy, thư kí Tần chấp hành theo là được.
Nhân viên công tác ấn nút vận hành, Úc Sanh nhìn thấy “Bánh xe tốc độ” lập tức tăng tốc xông ra ngoài.
Thật ta toàn bộ hành trình trò chơi cũng chỉ mất ba phút đồng hồ.
Trước một phút đồng hồ, không có vấn đề gì.
Thư ký Tần không nhịn được bất mãn nói: "Xem đi, sẽ không thể có vấn đề xảy ra."
Nhưng sau khi thư ký Tần vừa nói xong lời thề son sắt, chỉ thấy “Vòng quay ánh sáng siêu tốc” ở trên cao nhất đột nhiên cong xuống rồi gãy toàn bộ.
Mọi người trơ mắt nhìn nó từng chút từng chút gãy thành từng mảnh, từ trên cao rớt xuống, sau đó ầm ầm nổ tung! Bụi bay tứ tung trên mặt đất.
Thư ký Tần há to miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì!
Vào lúc một phút ba giây, thiết bị trò chơi vậy mà phát sinh sự cố!
Đây là chuyện mà mọi người ở đây đều không tưởng được.
Úc Sanh mở to mắt, nhìn thấy thiết bị trò chơi nổ tung, mặt cô tái nhợt, cả người run lên vì sợ hãi.
Đây là lần thứ hai, giác quan thứ sáu của cô tới rất mạnh mà không hề có dấu hiệu, nhưng sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của cô rất chính xác.
Lần đầu tiên, là lúc chiếc xe Bentley của Trầm Diệu bị người động thủ, đã xảy ra nổ mạnh.
Lần thứ hai, chính là hiện tại, thiết bị trò chơi “Bánh xe tốc độ” lúc vận xảy ra sự cố nổ tung vào lúc một phút ba giây của hành trình..