Đúng vậy, chính là địch ý.
Cố Diệc hoàn toàn không thể giải thích được địch ý của Úc Sanh đổi với chính mình từ đâu mà đến.
Xe chạy được nửa giờ đồng hồ đã tới Thanh Đại, là nơi mà hơn hai mươi ngày nữa Úc Vi nhập học.
Mà cách vách, chính là nơi mà Úc Sanh học tập trong bốn năm sắp tới - Đông Đại.
Tuy là cách một bức tường, nhưng chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ ràng sự khác nhau giữa hai trường học.
Trường đại học bên trái, cổng trường khí thế rộng rãi, bảng tên trường là do đại sư thư pháp nổi danh toàn quốc đề bút, bên trong cây xanh phủ đầy, toàn là những cây to lớn, cao quá đầu, bởi vì trường học quá lớn, cho nên bên trong thậm chí còn có xe ngắm cảnh.
Nghe nói năm trước Thanh Đại cũng đã tân trang lại kí túc xá, bên trong tất cả phòng ngủ đều được trang bị máy điều hòa, điều kiện sinh hoạt vô cùng tốt đẹp.
Về phần trường đại học bên phải, cổng vào có thêm một cửa nhỏ dựa sát, khi quan sát, có thể cảm thấy được bố cục trường học rất nhỏ, diện tích không lớn, thậm chí cây xanh cũng không nhiều, phòng học có tầng lầu nhìn qua mang hơi thở của phong cách cổ xưa.
Mà phong cách cổ xưa cũng nói lên ngôi trường này đã lâu rồi không có tu sửa lại.
Úc Vi thấy Úc Sanh không nói gì về Đông Đại, vén tóc, làm như vô ý mà nhắc tới: "Chị, em nghe nói phòng học trong trường của chị đều không có điều hòa, điều kiện sinh hoạt trong kí túc xá càng kém.
Dù sao cũng là kí túc xá đã xây dựng được vài thập niên, nghe nói còn có trường hợp thường xuyên bị tắc WC nữa."
Úc Sanh thu hồi ánh mắt đánh giá Đông Đại, không chút để ý mà nói: "Vậy sao?" Úc Sanh đời trước chính là học thiết kế, có điều trường cô học là đại học tốt nhất của quốc nội về thiết kế chuyên nghiệp, điều kiện tốt, lực lượng giáo sư hùng hậu, thầy hướng dẫn ai cũng đều có thực lực.
Học ở Đông Đại đối với Úc Sanh mà nói là không thành vấn đề, kiến thức chuyên ngành của cô ở đời trước cũng đã nắm giữ cơ bản, đời này có thể tự học nội dung mới.
Về phần điều kiện sinh hoạt kém lại càng không thành vấn đề, bởi vì, ai nói cô sẽ trọ lại ở trường?
"Chị, đi tham quan trường của em trước đi, trường của chị nhỏ, đợi lúc trở về lại nhìn qua cũng sẽ nhanh thôi." Giọng điệu của Úc Vi tuy rằng thật bình thường, nhưng trong lời nói đều vô ý toát ra loại cảm giác về sự ưu việt.
Có lẽ không có ai được ông trời chiếu cố mà hoàn mỹ như Trầm Diệu, về phần nguyên chủ, mặc dù cô lớn lên có được khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, nhưng thành tích thì lại thật bình thường, bằng không cũng không đạt được chỉ có điểm trong kì thi đại học, cuối cùng đậu vào một trường đại học hạng ba.
Nhưng Úc Sanh hoàn toàn không để ý đến sự khiêu khích của Úc Vi, cô cũng sẽ không vì vậy mà cảm thấy tự ti.
Kiếp này của Úc Sanh còn rất dài, đại học cũng không phải điểm cuối của cuộc đời, sau đại học còn có thể khảo nghiên (kì tuyển sinh sau đại học), sau khảo nghiên còn có thể xuất ngoại học chuyên sâu.
Ai giỏi hơn ai, chưa đến cuối cùng, thì chưa kết luận được.
Hơn nữa cô biết, chuyên ngành của Úc Vi học là thiết kế chuyên nghiệp, mà đời trước chuyên ngành của cô cũng là thiết kế chuyên nghiệp, đời này, cô vẫn đi con đường thiết kế này, cho nên rốt cuộc ai giỏi hơn ai, về sau sẽ rõ ràng năng lực qua các cuộc tranh tài thiết kế.
Úc Sanh lơ đễnh mà vuốt tóc ra phía sau, chỉ một động tác đơn giản như vậy nhưng cô làm cũng lộ ra chút cảm giác khác biệt, thản nhiên nói: "Không cần.
Tách ra tham quan đi." Nói xong, Úc Sanh liền đẩy cửa xuống xe mà đi.
Điện thoại của cô có định vị, lúc cô đến đây, hai người vệ sĩ của cô cũng đã đến, cho nên hiện tại Úc Sanh không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
"Đợi lát nữa lúc trở về rồi tập hợp sau đi." Nói xong, Úc Sanh không đợi bọn họ đáp lại mà bước vào Đông Đại.
Lúc này, Úc Sanh đã biết đại khái mẹ Úc và Úc Vi muốn làm cái gì, chính là muốn gán ghép cô và Cố Diệc.
Nhưng làm cho người ta thấy thú vị chính là, hai đương sự bị bọn họ ghép đôi nhìn qua cũng rất không phối hợp.
Úc Sanh hiển nhiên biết lý do Cổ Diệc nguyện ý làm tài xế đưa các cô đến trường là bởi vì có Úc Vi ở đây, làm một người chị tốt, cô vô cùng biết điều mà để lại không gian cho bọn họ.
Vào Đông Đại, Úc Sanh lập tức cảm nhận được ngôi trường này còn nhỏ hơn so với tưởng tượng của cô một ít, phía bên trái là phòng dạy học, phía bên phải là sân thể dục.
Sân thể dục cũng rất nhỏ, so với sân thể dục khi cô học trung học cũng không chênh lệch nhiều.
Tuy rằng đang nghỉ hè, nhưng bên trong vườn trường vẫn có rất nhiều giáo sư ở tại trường mà không trở về nhà, cho nên khắp nơi trên sân trường có thể thấy rất nhiều sinh viên đi đi lại lại vội vã.
Úc Sanh tùy tiện tìm nơi râm mát mà ngồi, nhiệt độ thời tiết như vậy, cô không muốn di chuyển chút nào.
Trong lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, cô lấy di động ra search Weibo, thời gian lướt Weibo qua mau, tùy tiện nhìn một số tin tức thú vị cũng sắp trôi qua một giờ.
Lúc này, Úc Vi gọi điện thoại đến, Úc Sanh nhìn thoáng qua rồi bắt máy.
"Chị, chị đang làm gì vậy?" Úc Vi hỏi .
"Tôi? Tôi đang tham quan trường học." Úc Sanh ngồi yên ở chỗ râm mát gần một giờ đồng hồ, một chút cũng không động đậy, nhưng hiện giờ trả lời với Úc Vi ở đầu dây bên kia, cô lại bịa chuyện không hề đỏ mặt.
"Chị, bọn em tham quan xong rồi, chị ở đâu? Bọn em tới tìm chị"
"Tôi ở cổng trường bên kia.
Cô bước vào nhìn một cái là thấy ngay."
"Được, vậy chị chờ bọn em quay lại."
Úc Sanh ừ một tiếng, tắt điện thoại.
Cô mới vừa tắt điện thoại, phía trước cách đó không xa có người cười khẽ.
Úc Sanh theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng nắng rất chói nên trong khoảng thời gian ngắn cô không nhìn rõ được vẻ mặt người trước mắt.
Cô nheo hai mắt lại, một lát sau mới nhìn rõ được người đang cười là một nam sinh.
Nhìn qua, cậu ta có vẻ ngoài rất đẹp, diện mạo theo phong cách Hàn Quốc mà các nữ sinh ưa thích, trên hai lỗ tai còn mang khuyên tai.
Trên người mặc áo sơ mi sọc đen trắng, cổ áo sơ mi mở ra rất lớn, lộ ra vùng ngực trắng nõn, áo sơ mi cũng không mặc ngay ngắn, mà tùy ý lộ vạt áo ra bên ngoài.
Phía dưới mặc một cái quần bò rộng thùng thình, chân mang đôi giày Martin màu vàng, ống quần nhét vào trong giày.
Phong cách Hàn Quốc phóng khoáng rất rõ.
"Cô ngồi đây tham quan trường học?" Nam sinh buồn cười hỏi.
Úc Sanh cất điện thoại di động cẩn thận, sau đó đứng lên, không hề chột dạ mà trả lời: "Đúng vậy."
Nam sinh cười khẽ: "Lợi hại." Cậu ta chú ý Úc Sanh từ lúc cô vừa mới bước vào cửa, dù sao nữ sinh có dáng vẻ xinh đẹp như vậy muốn người khác không chú ý cũng khó.
Bởi vì vẫn chú ý đến cô, cho nên cậu ta cũng biết cô vẫn ngồi tại nơi râm mát này cả một giờ đồng hồ, không có đi đâu, cho nên lúc nghe được cô trả lời điện thoại nói bản thân đi tham quan trường một cách hợp tình hợp lý như vậy, cậu ta mới không thể nhịn được mà cười ra tiếng.
Không thể không nói, nam sinh cười rộ lên rất đẹp, trong hơi thở dường như mang theo ánh mặt trời.
Đúng lúc này, bạn của nam sinh đi đến, bọn họ đứng cách cậu ta hơn mười mét mà gọi: "Quả Quả, đang làm gì vậy? Quay về tập vũ đạo thôi."
Rõ ràng là một nam sinh đẹp trai như vậy, lại có cái nick name vô cùng đáng yêu.
Nam sinh hô một tiếng, "Đến ngay."
Cậu ta quay đầu nhìn về phía Úc Sanh, hỏi cô, "Cô cũng học ở trường này sao?"
Lúc này, Úc Sanh đang nhìn xe của Cố Diệc, cô không trả lời, mà chuẩn bị rời khỏi.
Nam sinh còn muốn nói cái gì đó, nhưng thấy bạn học đã chạy đến trước mặt cậu ta trực tiếp giữ chặt rồi kéo đi, "Quả Quả, cậu đang làm cái gì đó? Nhanh đi tập vũ đạo."
Chờ đến khi Úc Sanh ngồi trên xe, nhìn qua Úc Vi, mới biết tại sao lúc nghe được cái tên Quả Quả kia, trong lòng liền có cảm giác quen thuộc.
Bởi vì Quả Quả không phải là một người qua đường bình thường, mà là một diễn viên phụ không có nhiều vai diễn.
Cậu ta là con lai Trung - Hàn, lúc gặp Úc Vi ở đại học, cũng chậm rãi thích cô ta.
Nhưng sau đó cậu ta nghỉ học đi Hàn Quốc làm thực tập sinh, một năm sau xuất đạo, xuất đạo không bao lâu liền thịnh hành Trung, Nhật, Hàn.
Sau khi thành danh, một lòng theo đuổi Úc Vi.
Có một năm vào thời điểm sinh nhật Úc Vi, cậu ta nhắn tin chúc cô ta sinh nhật vui vẻ, đồng thời tỏ tình với cô ta trên Instagram của chính mình.
Tin tức này làm oanh động fans của cậu ta không nhỏ.
Là ngôi sao Hàn Quốc nổi tiếng, việc công khai thổ lộ của cậu ta giống như một quả bom nổ tung vô cùng kịch liệt.
Nhưng việc thổ lộ của cậu ta không có làm cho fan của cậu ta thoát fan, ngược lại còn gom fan vô số.
Coi như là bồi thường một chút cho sự thổ lộ thất bại của cậu ta.
"Chị, cùng đi ăn một chút gì không?" Úc Vi ngồi ở ghế phụ lái quay đầu hỏi Úc Sanh.
"Không được, tôi muốn đi về." Vẻ mặt của Úc Sanh vẫn có chút lạnh lùng, dáng vẻ không muốn nói nhiều.
Úc Vi còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Cố Diệc ở phía trước đã mở miệng, "Được."
Nếu Úc Sanh không cùng ăn cơm, Úc Vi cũng không có hứng thú ăn chung với Cố Diệc, vì thế hành trình hôm nay đã xong.
Cố Diệc đưa các cô về đến nhà an toàn, bị mẹ Úc thuận thế giữ lại ăn cơm chiều.
Trên bàn cơm đều là tiếng trò chuyện của cha Úc, mẹ Úc và Cố Diệc, toàn bộ quá trình Úc Sanh đều tương đối lạnh nhạt.
Mẹ Úc đối với Cố Diệc vô cùng thân thiện, còn gắp đồ ăn cho anh ta ăn, chủ động tìm đề tài cùng anh ta nói chuyện phiếm, làm cho Cố Diệc cảm nhận được mẹ Úc đối đãi với khách quý vô cùng nhiệt tình
Cố Diệc ở Úc gia ăn cơm chiều xong thì chuẩn bị đi về, cả nhà Úc gia đều đứng ở cửa tiễn anh ta.
"Bác trai, bác gái, không cần tiễn cháu."
"Được, tiểu Cố, trên đường chú ý an toàn."
"Dạ, bác gái." Cố Diệc và Úc gia chào hỏi xong, ánh mắt không tự giác nhìn về phía Úc Vi dừng một lát, lúc sau, rồi nhìn Úc Sanh trong thời gian một hai giây.
Cố Diệc nhìn Úc Vi, "Vi Vi, anh về đây."
Úc Vi ừ một tiếng, nói một cách có lệ: "Hẹn gặp lại, Cố ca ca."
Cố Diệc lưu luyến mỗi bước mà rời khỏi, mẹ Úc gọi Úc Sanh đang muốn trở về phòng, thử hỏi, "Tiểu Sanh a, con cảm thấy Cố Diệc này thế nào?"
Vì tránh cho sau này không xuất hiện tình huống gán ghép như vậy nữa, Úc Sanh trực tiếp nói thẳng: "Mẹ, con đã có người trong lòng"
Nghe Úc Sanh nói đã có người trong lòng, không chỉ là mẹ Úc, ngay cả Úc Vi cũng đều giật mình.
Úc Sanh mới từ nông thôn đến đế đô không bao lâu, nhanh như vậy đã có người mình thích?
Hay là bọn họ quen biết khi còn ở nông thôn?
Mẹ Úc nhịn không được quan tâm hỏi: "Là ai? Người ở đâu? Nhân phẩm thế nào?"
Úc Sanh mỉm cười, "Anh ấy tốt lắm.
Vô cùng tốt." Còn các thông tin cụ thể thì Úc Sanh không muốn nói vào lúc này.
"Vậy hiện tại quan hệ hai đứa đến mức độ nào rồi?"
Úc Sanh vô ý thức mà cau mày, sau đó cô nở nụ cười, dùng giọng điệu vừa nghiêm túc vừa đùa giỡn, nói:
"Con với anh ấy trước mắt chưa có quan hệ gì, nhưng quan trọng là ..., đời này không phải anh ấy con không gả."
Không phải anh ấy con không gả.
Vậy là đã sâu đậm rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Mẹ Úc không biết nên nói những gì, quan hệ mẹ con của hai người không quá thân cận, khi nói chuyện cũng không thoải mái như khi bà ấy và Úc Vi nói chuyện phiếm, rất nhiều chuyện bà cũng không có lập trường để hỏi, không thuận tiện.
Về phần Úc Vi, nghe vậy lại có chút đăm chiêu.
Cha Úc ở một bên nói, "Con đã có người mình thích, vậy cùng người nọ ở chung cho tốt, đến lúc dẫn về nhà, ba mẹ sẽ kiểm tra."
Úc Sanh gật đầu, "Đã biết, ba."
Sau khi Úc Sanh trở lại phòng, lập tức lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trầm Diệu : "Trầm Trầm,anh đang làm gì vậy?" Một ngày không thấy, cô cũng đã có chút nhớ anh.
Nửa giờ sau Trầm Diệu mới nhắn tin lại: "Ngại quá, mới vừa ở công ty."
Úc Sanh lập tức nhắn lại, "Không có gì, vậy hiện giờ anh xong việc chưa?"
Lúc này Trầm Diệu trả lời nhanh chóng, “Ừm.
Ngày mai công viên Vịt Donald khai mạc, buổi sáng bảy giờ tôi tới đón em."
Úc Sanh thấy tin nhắn này, vốn cả người có chút lười biếng nằm trên giường, nhưng hiện tại lập tức có tinh thần, lập tức ngồi dậy, khóe miệng không tự giác cong lên, ngón tay nhanh thoăn thoắt, nhưng cuối cùng, cô lại xóa bớt, soạn tin một hồi, cuối cùng gửi một câu ngắn gọn: "Đã biết! (~ ̄³ ̄)~"
Đối mặt với người trong lòng chính là không yên như vậy, gửi một cái tin nhắn ngắn ngủn đều phải thêm thêm bớt bớt, lo lắng dùng từ không chính xác, ngay cả người cởi mở, thoải mái như cô cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Úc Sanh mặc dù nhịn không được mắng thầm chính mình, nhưng trong lòng thì vui như muốn bay lên.
Ngày hôm sau, sáng sớm Úc Sanh đã lập tức rời giường, vì hôm nay đi công viên giải trí, cho nên mặc váy sẽ không thích hợp, cô lựa chọn cho mình một cái áo sơ mi cổ chữ V ngắn tay có họa tiết hoa rơi, phía dưới phối với quần short jeans,mang một đôi giày trắng, nhìn đơn giản lại tươi mát, tràn đầy sức sống.
Cô còn không quên trang điểm kiểu hoa anh đào xinh đẹp, kẻ mắt hơi xếch lên, trong thanh thuần lại mang theo ba phần quyến rũ, quả thực là hoàn mỹ! Úc Sanh liếc mắt đánh giá chính mình trong gương một cái, cảm thấy còn thiếu cái gì đó, cô nhìn vài lần mới nhận ra kiểu tóc quá mức đơn giản.
Cô lập tức tết cho chính mình một kiểu tóc thanh xuân ngọt ngào.
Trang điểm, kiểu tóc, trang phục đều không có vấn đề, thời gian cách bảy giờ còn năm phút đồng hồ.
Đúng lúc này, Úc Sanh nhận được tin nhắn Trầm Diệu gửi đến: "Tôi đã tới rồi."
Úc Sanh lập tức trả lời: "Em lập tức xuống nhà!"
Lúc Úc Sanh xuống lầu, đầu bếp phụ trách ăn uống trong nhà đã làm xong bữa sáng.
Cha Úc đã đi làm trước bảy giờ, về phần Mẹ Úc và Úc Vi, bọn họ đều chưa rời giường.
Thi Nhã nhìn thấy Úc Sanh thì có chút kinh ngạc, "Đại tiểu thư, hôm nay cô thức dậy thật sớm."
Trước đây Úc Sanh có một trận tu tiên, ngày đêm đảo lộn, buổi tối ngủ thật muộn, buổi sáng tất nhiên dậy trễ, nhưng gần đây cô đã điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình rồi.
Úc Sanh ừ một tiếng, cầm một cái bánh màn thầu trên bàn liền chuẩn bị ra cửa.
Mấy thứ bánh bao đều rất dầu mỡ, nhất là loại bánh bao này, nhiều dầu mỡ lại có hương vị, cháo thì lại không dễ mang theo, cho nên Úc Sanh cảm thấy màn thầu là bữa sáng thích hợp nhất của cô trong hôm nay, dễ cầm, lại ăn no.
"Đại tiểu thư, hôm nay cô phải đi ra ngoài sao?" Thi Nhã tò mò hỏi.
Úc Sanh cười với Thi Nhã: "Đúng vậy, đến lúc đó mang đồ ăn ngon về cho em" Thi Nhã chính là cái đồ tham ăn, chỉ cần cho cô ấy ăn, cô ấy lập tức có thể thỏa mãn.
Quả nhiên nghe Úc Sanh nói như vậy, Thi Nhã lập tức cười ngọt ngào: "Cám ơn đại tiểu thư! Đại tiểu thư đi chơi vui vẻ!"
Úc Sanh nhìn thoáng qua thời gian, cách bảy giờ chỉ còn hai phút, thấy sắp muộn, cô tạm biệt Thi Nhã rồi vội vàng ra cửa.
Cách cửa không xa đúng là đã nghe thấy tiếng xe Bentley của Trầm Diệu.
Lúc Úc Sanh lên xe của Trầm Diệu, cách bảy giờ còn có hai giây, tuy rằng kém một chút, nhưng cũng may là không có muộn.
"Còn chưa ăn sáng?" Trầm Diệu thấy Úc Sanh cầm trên tay cái màn thầu liền hỏi.
"Ừm, Trầm Trầm, anh ăn không?" Úc Sanh vừa nói vừa cắn một ngụm màn thầu trong tay.
Trầm Diệu trầm mặc một lát, mới nói: "Không" Sau đó, anh trực tiếp nói với tài xế: "Đi Bách Chúc Trai."
Úc Sanh vội ai một tiếng, "Có muộn nghi thức khai mạc công viên không?"
Trầm Diệu nhìn thoáng qua thời gian, "Sẽ không, nghi thức khai mạc chín giờ ba mươi phút bắt đầu, sẽ kịp giờ."
Tuy Trầm Diệu nói anh không ăn sáng, nhưng khi tới Bách Chúc Trai, anh lại uống nửa chén cháo.
Úc Sanh biết Trầm Diệu khẳng định đã ăn sáng, chỉ là anh thấy cô chỉ cầm một cái màn thầu, sợ cô ăn không no, cho nên mới mang cô đến ăn bữa sáng.
Càng cùng Trầm Diệu ở chung, lại càng phát hiện anh vô cùng cẩn thận và săn sóc.
Trầm Diệu chính là người như vậy.
Càng cùng anh ở chung, càng cảm thấy được anh là người tốt.
Úc Sanh không để ý đã ăn hai chén cháo hải sản, màn thầu cô mang theo cũng ăn xong rồi, no tới chín phần.
Trầm Diệu thấy Úc Sanh ăn xong rồi mới nói: "Đi thôi."
Úc Sanh gật gật đầu, đi theo Trầm Diệu ra khỏi Bách Chúc Trai.
Hai người vừa rời khỏi tầm mắt của nhân viên phục vụ, nhóm nhân viên phục vụ phía sau bắt đầu điên cuồng mà tám chuyện về việc hai người bọn họ đến đây.
"Ngọa tào, cô gái này là ai a? Lớn lên xinh đẹp đến vậy?" Giọng của nhân viên phục vụ Giáp phấn khởi!
"Cảm giác Trầm tổng tốt với cô ấy lắm a?" Nhân viên phục vụ Ất nói.
"Hai người này không một chân, ai tin?" Nhân viên phục vụ Bính buôn dưa với người qua đường đang hóng chuyện, đoán già đoán non.
"Tôi có cảm giác bị thất tình.
Trầm tổng bị người khác đoạt đi rồi." Nhân viên phục vụ Đinh nhỏ giọng nói.
"Nghĩ gì đâu, bất kể Trầm tổng cưới ai, cũng sẽ không cưới cô.
Hơn nữa, em gái vừa rồi thật sự xinh đẹp, thật xứng đôi với Trầm tổng." Nhân viên phục vụ Bính nhịn không được lại nói.
"Đừng nói nữa, để tôi yên tĩnh một chút." Giọng nhân viên phục vụ Đinh giống như lưu luyến không quên.
Úc Sanh tất nhiên không biết quan hệ của chính mình và Trầm Diệu bị mọi người bát quái, sau khi cô ngồi trên xe, còn không quên lấy gương xem lớp trang điểm có bị nhòe hay không.
Thư kí Tần từ phía trước quay đầu lại, thật lòng khen: "Úc tiểu thư, cô hôm nay trang điểm rất đẹp."
Đôi mắt hoa đào của Úc Sanh cong lên, tươi cười ngọt ngào: "Cảm ơn."
Trầm Diệu nghiêng mắt nhìn thoáng qua Úc Sanh bên cạnh đẹp đến thiên tiên cũng phải cam bái hạ phong, lần đầu tiên, trong lòng yên lặng đồng ý với lời nói của thư kí Tần.
Lúc đoàn người đến công viên “Vịt Donald” đã là tám giờ rưỡi.
Công viên giải trí còn chưa chính thức bắt đầu khai mạc, vì vậy, bên trong công viên, trừ hân viên công tác đang bận rộn, không có những người khác.
Úc Sanh cảm thấy công viên giải trí bắt đầu mở cửa ngày đầu tiên, đến lúc đó du khách khẳng định rất nhiều.
Có vài trò chơi có lẽ phải sắp xếp trước một hai giờ cũng không chừng.
Cô chỉ vào một trò chơi cách đó không xa, hỏi Trầm Diệu, "Trầm Trầm, còn một giờ nữa sẽ bắt đầu khai mạc, chúng ta có thể chơi trước các điểm khác không?"
Trầm Diệu thản nhiên ừ một tiếng.
Úc Sanh thấy anh không có ý kiến, lập tức dẫn đầu đi tới một trò mà cô cảm thấy hứng thú ở phía trước - bắn súng.
Trò bắn súng này rất xịn, không phải cái loại bơm hơi mà ở đầu đường tùy tiện có thể thấy được, mà là kiểu săn bån.
Trò chơi này là D, có thể làm cho du khách hoàn toàn giống như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Du khách không chỉ có thể cảm nhận con mồi như thật, thậm chí còn có thể nghe mùi cỏ xanh thơm ngát.
Giống như chính mình thật sự đang ở thảo nguyên rộng lớn.
Chơi được một lúc, Úc Sanh cầm cây súng gỗ đặc biệt, nhìn theo đoàn ngựa vằn trên đường đang đi ngang qua trước mắt mình.
Khi ngựa vằn đi qua, cát bụi bị thổi tung, tiếng vó ngựa vang xé trời, cô nhắm mắt theo bản năng.
Sau đó, mới nhớ hiện tại mình đang chơi trò chơi ở công viên giải trí, ngựa vằn cũng không phải là thật,là ngựa giả.
Nghĩ như vậy, cô lập tức giơ cây súng gỗ lên, bắn về phía ngựa vằn.
Nhưng kỹ thuật của cô thật sự rất tệ, không thể bắn trúng đoàn ngựa vằn.
Đợi đến khi trò chơi hết thời gian, cô không gϊếŧ được một con mồi nào.
Úc Sanh có chút buồn, cô rầu rĩ than thở: "Trò này khó quá đi."
Nhân viên phục vụ trò chơi nghe vậy, không nhịn được ở một bên cười trộm, trò này hướng đến toàn bộ khách du lịch, ngay cả trẻ con bảy tám tuổi đều có thể chơi, không phải trò này khó, mà là kỹ thuật của Úc Sanh rất tệ, so với trẻ con còn không bằng.
Điểm của cô trong công viên Vịt Donald này có lẽ là thấp nhất.
Trầm Diệu nhìn vẻ mặt Úc Sanh có chút mất mát, nói, “Tôi dạy cho em."
Hai mắt Úc Sanh lập tức tỏa sáng, "Thật không?”
Trầm Diệu nhìn thấy đôi mắt hoa đào mê người trước mặt, bình thản nói, "Ừ."
Khi Úc Sanh và Trầm Diệu đang tiến vào trò chơi, cả người của cô bị Trầm Diệu từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy, lúc này cô mới biết được anh là nghiêm túc!
Trong lòng Úc Sanh không khỏi có chút vui sướng.
Trầm tổng theo bên cạnh cô, vừa dồn ép con mồi, vừa phi nhanh!
Hiện tại, như thế nào đi nữa thì cô chắc cũng có thể đánh chết một con mồi đúng không?
Nhưng trong lúc này, cô đúng là đã coi thường kỹ thuật của Trầm tổng.
Trầm Diệu nhẹ nhàng đặt tay mình lên trên tay của Úc Sanh, một bên còn nhẹ giọng hướng dẫn cô cách chơi trò này.
Úc Sanh có thể cảm nhận được độ ấm đầu ngón tay của anh, còn có mùi hương dễ ngửi trên người của anh nữa.
Giờ phút này, cảnh tượng đột nhiên thay đổi, thảo nguyên rộng lớn biến thành sa mạc.
Một đám voi hoang dã đang hoảng loạn mà xông lên một cách điên cuồng, chạy về hướng bọn họ.
Cát bụi mù mịt, giống như che khuất hết bầu trời.
"Cầm súng lên!"
Trầm Diệu vừa nói xong, lập tức dùng tư thế lưu loát trợ giúp Úc Sanh gạt cò súng.
Tiếng súng vừa vang lên, một đầu voi lập tức ngã xuống, cát bụi bắn ra bốn phía.
Úc Sanh thậm chí còn có thể nghe được tiếng voi gào thét.
Trò chơi này thật sự làm giống như
thật!
Tiếp theo là một cuộc săn bắn triệt để.
Trầm Diệu thành thạo bắn chết voi trên sa mạc.
Anh không có một lần thất bại nào, tất cả voi đều trúng ngay điểm trí mạng.
Lúc hai người ra khỏi trò chơi, Úc Sanh không nhịn được nhìn Trầm Diệu bằng hai mắt sáng long lanh: "Trầm Trầm, anh thật là lợi hại nha!"
Nhân viên khu trò chơi cũng kinh ngạc.
Bọn họ nhìn thấy điểm của Trầm Diệu liền im lặng không nói.
Đây là tay súng chuyên nghiệp, đoán chừng thành tích này cũng không ai có thể vượt qua nha.
Điểm tuyệt đối như vậy, chắc là cao nhất trong công viên trò chơi Vịt Donald này rồi..