Chương : Bạn cũ
Editor: Mộ Yêu - //
____
người này là thôn dân gần thôn Lý gia, mùa hè chính thức đến, cặp song sinh anh em Lý Phong cùng Lý Thụy này từ nơi khác trở về đọc sách chờ đợi giấy báo trúng tuyển đại học, ai ngờ mạt thế đến, trong thôn có rất nhiều người biến thành zombie.
Gia đình đơn thân của bọn họ được cha nuôi lớn lên, tuy rằng cha bọn họ không biến thành zombie, những thân thể quanh năm suốt tháng làm lụng vất vả quá độ, lập tức trở nên suy sụp nặng, bệnh lâu dậy không nổi.
Ai cũng biết, đừng nói đi tìm loại thuốc gì, một hạt gạo cũng không dễ dàng tìm được. Đặc biệt bọn họ ở nơi có chút hẻo lánh, bao bọc xung quanh là các dãy núi, đi ra đều rất tốn công. Huống chi bọn họ cũng nghe trên truyền hình, biết bên ngoài zombie dày đặc, càng không dám đi loạn ra ngoài rồi.
Trong thôn cũng có nhà vệ sinh, nhưng về điểm chất lượng chứa này, may mắn còn mấy chục hộ gia đình sống sót chia đều cho nhau, mỗi hộ cũng chỉ có được mấy hộp thuốc trị cảm, mấy bình khoáng chất sinh học. Đơn giản mà nói, cho ba hắn dùng hai ngày thuốc, thì hoàn toàn không có. Xin ông nội nói với bà nội thì mới có thêm được hộp thuốc, vẫn là thuốc hạ sốt!
Hai anh em cảm thấy không thể ngồi chờ chết, cho dù bên ngoài lộn xộn, bọn họ cũng muốn ra ngoài thử xem! Cái này, liền đem hi vọng đặt trên chiếc xe đi ngang qua. Nhưng vị trí của bọn hắn thực sự rất hẻo lánh, mấy ngày cũng chưa thấy một chiếc xe, hai anh em gặm bánh bao rất nhanh đã đói chết thì gặp may mắn (xui xẻo) một con dê béo sa vào lưới đầu tiên - đám người Thương Ly.
May mắn Liễu tam nương chạy ra, tính toán đem mấy đứa nhóc ranh bảo lấy cớ săn thú này bắt về. Liền vừa vặn thấy Thương Ly cầm theo kiếm dài như vậy, một bộ dáng bá vương muốn chém người! Lại vừa thấy bộ dáng của Lý Phong cùng Lý Thụy, còn có cái gì không hiểu? Nhưng khiến bà tức điên lên, không có mắt nhìn mà còn dám ra làm cướp! Còn chưa đủ để cho người ta dùng một đầu ngón tay đè chết!
"Thật sự rất ngượng ngùng, hai người bọn họ chính là tính tình trẻ con, đều bị mạt thế này áp bức, mới đi đến bước này." Thân thể cường tráng của Liễu tam nương xứng với bộ dáng thành thật của bà, đặc biệt có sức thuyết phục, nhưng mà...
"Bọn họ đây là may mắn khi gặp phải chúng tôi, nếu là người khác, bọn họ sớm đã chết!" Lời này không phải người khác nói, chính là Ngô Nhiên khí không thuận được (tức giận nghẽn lại) oán giận.
Liễu tam nương có chút xấu hổ, cố tình việc này xác thật là do bọn họ không tốt. "Khụ khụ, thật sự rất ngượng ngùng, thật sự! Các người xem sắc trời cũng không còn sớm, xe cũng hỏng rồi! bằng không đến thôn chúng ta nghỉ ngơi một chút, đem xe sửa tốt rồi sáng mai lại đi?" Hoàn toàn làm lơ ánh nắng giữa có bao nhiêu độc ác, đem người phơi đến đổ mồ hôi hột.
Thương Ly nhìn thấy trạng thái vẻ mặt quẫn bách của hai anh em Lý gia, còn có Liễu tam nương lộ ra hai mắt đầy vẻ chân thành. Mở miệng nói: "Không cần, chính chúng tôi sẽ tự sửa." Ánh mắt nhàn nhạt cùng miệng lưỡi, lạnh đến mức không khí trực tiếp đông lại.
"Các bạn lo lắng chúng tôi là người xấu sao? Như thế nào sẽ như vậy?! Đều là hai anh em Lý Phong bọn họ khiến cho các bạn hiểu lầm. Tôi thật sự nghĩ muốn nhận lỗi với các bạn! Đi đến thôn chúng tôi đem xe sửa cho tốt." Liễu tam nương sảng khoái nhanh nhẹn nói.
Ân Lãng đã sớm ở trong xe chờ đến không kiên nhẫn nên bước xuống, xem bọn họ còn chưa đủ, liền nghe thấy lời này của Liễu tam nương. Tức khắc cười nhạo một tiếng, nói: "Các người có phải người xấu hay không tôi không biết, nhưng lại đem đường chắn lại, mời chúng tôi đi đến thôn các người, kia đã có thể khó mà nói..."
Ân Ly cũng cảm thấy Ân Lãng nói rất có đạo lý, không thể hiểu được, liền tính sửa xe cũng không cần đi đến thôn bọn họ a. Bốn bề vắng lặng này, ai biết bọn họ là người tốt hay xấu? Cũng không có ngăn cản Ân Lãng nói ra lời nói lưu tình này.
Kiều Chấn Vũ tuy rằng trước kia có ném người, nhưng bây giờ vẫn là rất hòa khí nói giải thích: "Lốp xe thì trên xe chúng tôi có, lời xin lỗi này tâm chúng tôi xin nhận. Chúng tôi còn muốn lên đường, vậy thì đường ai người nấy đi đi."
Liễu tam nương miễn cưỡng dắt khóe môi cười cười, trên gương mặt chất phác là xin lỗi mười vạn phần. Lại xin lỗi một lần nữa thì liền thật sự đi rồi.
Cái này tự nhiên cũng chỉ là một nhạc đệm nhỏ trong đường đi, nhưng sau khi sửa xe xong, lại thấy hai anh em Lý Phong, Kiều Chấn Vũ cảm thấy sự tình như thế nào thì cũng thấy có điểm không thích hợp.
Hai người Lý Phong cùng Lý Thụy mang theo tươi cười đầy mặt cùng một túi rau dưa, chính là cải trắng. Phía sau còn có một thiếu niên sắc mặt tái nhợt, tóc đen quá dài phủ xuống che hết hai mắt, thân hình đơn bạc giống như một cái khung giá, gầy khô cứng.
Ba người đi đến cách đó không xa, đánh giá chính bọn họ, một đám người Ân Ly suy đoán một đám trước mặt, bọn họ có phải là người xấu hay không. Bằng phẳng tự nhiên, Lý Phong đi ra đầu tiên nói.
"Sau khi trở về, cha tôi lại nói cho chúng tôi ăn cái khác, một hai phải bảo chúng tôi lấy loại đồ ăn trong đất an ủi các bạn. Các bạn cũng biết, đất thế này, rau dưa cũng rất khó tìm được." Lý Phong duỗi tay cầm theo túi nói.
Kiều Chấn Vũ xung phong nhận việc tính toán đuổi ba người bọn họ đi, không nghĩ rằng bọn họ đưa rau dưa tới! Vậy, lấy một chút đi? Tốt xấu phải ép ép xuống cảm giác bất ngờ. Trong lòng vui sướng hài lòng vừa muốn đi nhận lấy rau dưa, Thương Ly liền dùng chuôi kiếm đánh rớt đồ vật họ cầm trên tay.
Tính tình Lý Thụy có chút táo bạo, trực tiếp mắng: "Ngươi cái người này sao lại thế a!? Không có một chút giáo dưỡng! Chúng tôi có tấm lòng tốt cho các người đồ vật, anh không cần phải ném trên mặt đất như thế a!"
Thương Ly cất kiếm dài lại, ngón trỏ tay phải gấp lại một chút, bắn ra một lưỡi dao với khí lạnh nghiêm nghị, ong một tiếng, khiến lỗ tai đoàn người đều có chút tê dại trướng đau.
"Lòng tốt của cậu, phỏng chừng chỉ có thể làm cho bạn đồng hành của cậu nhận được." Thương Ly thu hồi ngón tay, lạnh lùng nói: "Chỉ dùng một chút thủ đoạn bất nhập, dù sao cũng phải có chút chuẩn bị tâm lí mới được."
Đôi tay Kiều Chấn Vũ che lỗ tai lại, nghĩ muốn ngăn nhịp âm thanh không thể lọt vào. Nhoáng mới chú ý, chớp chớp mắt, di, đây là nơi nào?
Vốn dĩ không biết khi nào bọn họ thế nhưng đứng ở một cái ngã tư của con đường, bốn phía như là một khu thôn xóm, bọn họ đứng ở cổng lớn của thôn xóm, xe liền ở phía sau bọn họ. Chung quanh cách đó không xa còn có mấy người đàn ông thanh niên. Đang dùng ánh mắt cảnh giác lại tò mò nhìn về bọn họ.
Các cô Ngô Nhiên Lê Mạn quả thực trợn mắt há hốc mồm, này, nơi này là thôn sơn nhỏ bọn họ vừa thấy? Rõ ràng là đã đi tới địa bàn Lý Phong bọn họ đi?
Ân Ly nhịn không được bắt lấy cánh tay của Ân Lãng, cô cũng thuộc về nhóm người bị mộng bức. Nhưng cô cũng biết, sự khác thường này tất nhiên có yêu quái, cái mạt thế này, quá không tầm thường.
"Trăm phương nghìn kế mời chúng tôi đi theo, như thế nào còn không lộ mặt. Rụt đầu rụt đuôi, a." Ân Lãng tuy cảm thấy bàn tay của Ân Ly rất ấm áp, nhưng hắn không thích về việc không hiểu rõ này làm cô sợ hãi. Còn không phải là thủ thuật che mắt sao, còn tự cho là đúng với cái thủ pháp độc nhất vô nhị này?!
Ân Lãng cười nhạo một tiếng đi về phía trước nhìn lại, cửa thôn lắc lư một cái chân bước tập tễnh đi ra, người đàn ông chống gậy. Tuổi không thể nói, nhưng cảm giác hẳn là tuổi rất trẻ, chỉ là trên đầu bọc một lớp băng gạc thật dày, các bộ phận hở ra trên tay đều bị cháy bỏng thành đen. Một đôi con ngươi sắc bén lạnh băng, màu xanh nhợt nhạt như biển rộng xanh thẳm, chỉ là vừa mới mở miệng, thanh âm nghẹn ngào khó phân biệt giống như đá thô được mài dũa qua.
"Có bạn bè từ phương xa tới, nhưng mà tới uống chén nước trà lải nhải lải nhải, nhưng cố nhân (người cũ) này khiến ta thương tâm chết.." Giọng người đàn ông ách nói nói, hai tròng mắt xanh thẳm như chim ưng nhìn chằm chằm Ân Lãng, tựa hồ hắn chính là vị cố nhân kia trong miệng.
Ân Lãng bỗng dưng cách nhiều người một cách kì diệu, liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông này. Cặp mắt màu lam kia hiện lên rất nhiều loại cảm tình phức tạp, hoài niệm, chán ghét, còn có nhiều hơn là cảm tình càng kịch liệt cuối cùng sa vào biển rộng trong con ngươi, hết thành lại quy về bình tĩnh.
Kiều Chấn Vũ nhìn phía trước, nhìn phía sau, cảm thấy không khí trầm mặc bây giờ có chút quái quái. Hắn là vẫn nên hỏi Thương Ly chuyện gì đang xảy ra thì mới tốt, hay vẫn là hỏi Ân Lãng một chút chuyện gì đang xảy ra đây?
Hai mẹ con Lê Mạn vẫn đều luôn đứng ở phía sau của Ân Lãng, cho dù vừa trải qua biến cố lớn đột ngột chuyển đổi như vậy, các cô vẫn không có chạy loạn gọi bậy. Trừ bỏ khi người đàn ông kia xuất hiện, Lê An An nâng hai mắt xám xịt của bé lên, ánh mắt cực nóng vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn...
"Khụ khụ, Ân Lãng, em biết hắn?" Ân Lãng dùng tay cầm thành nắm để ở bên môi thanh âm ho nhẹ, lặng lẽ hỏi. Nhưng mà cái giọng nhỏ này thật đúng là tương đối. Ít nhất vẫn nghe tới lỗ tai của đám dị năng giả bọn họ, chênh lệch khẳng định rất lớn.
"Không quan biết." Ân Lãng trả lời quả quyết, âm lượng cũng không tính là nhỏ. Cái đầu nho nhỏ, biểu tình đạm mạc, mang cho người ta một loại ảo giác bị nhìn từ trên cao xuống.
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, nói: "Tiểu Thần, con vẫn luôn không có thay đổi. Ta vẫn luôn tìm con, nhưng con tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, căn bản không tìm thấy con."
Người đàn ông cười nói, gậy gộc trong tay hướng tới trên mặt đất ném một cái. Khí thế liền uổng phí tăng lên không ít, duỗi thẳng một tay, làm một cái nghi thức thân sĩ. Phá lệ soái khí tiêu sái.
"Không được, tôi mặc kệ các ông trước kia có biết hay không, dù sao một vị đại nhân cùng một đứa trẻ nhỏ, chỉnh như thế nào cũng đều có hại với Ân Lãng!" Ân Ly chính là cảm thấy người đàn ông này có vấn đề, cả người bao lại giống như một cái xác ướp. Hình ảnh này nhìn cảm thấy rất kì quái.