Xuyên Thư: Nam Chính Muốn Diệt Thế Giới

chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Mục tiêu thành phố T

Editor: Mộ Yêu

//.

_____

Mặt trời mới mọc lên một chút, bốn bề hoang dã vắng lặng, trong không khí tràn ngập hơi thở tanh hôi nhàn nhạt.

Ân Ly dậy sớm xoa xoa cái mũi, bắt đầu hoài niệm không khí tươi mát không bị ô nhiễm tương lai. Gõ gõ cổ, vẫn cảm thấy bị sái cổ một chút, có thể là túi ngủ không thoải mái? Cũng có thể là bởi vì suy nghĩ chuyện của Kiều Chấn Vũ nên có chút mất ngủ.

Mày liễu Ân Ly nhíu nhíu, gương mặt thanh tú đều nhau lại nhanh thành cái bánh quai chèo. Một bàn tay nhỏ lạnh lẽo xoa cổ cô, cô lạnh run cầm cập, đột nhiên quay đầu nhìn lại, hóa ra là Ân Lãng.

[] Bánh quai chèo (Hình ảnh)

"Ui ui ui, đau quá. Em đang làm gì vậy?" Hóa ra là Ân Lãng dùng sức quá mạnh, từng trận từng trận đau truyền đến cổ.

Tay thông thả vuốt ve trên cổ, lạnh lạnh mát mát, làm cô nhớ tới ngọc thạch.

"Đừng nhúc nhích, em giúp chị ấn ấn. Tối hôm qua chị không có ngủ thật tốt, nằm tứ tung ngang dọc, cái này được, bị sái cổ sao?" Ân Lãng mở miệng nhàn nhạt nói, làm Ân Ly ngượng ngùng dừng miệng, không có nhìn thấy lo lắng nồng đậm trong mắt thiếu niên phía sau.

Kỳ tích, tay Ân Lãng ở chỗ cổ Ân Ly bóp nhẹ vài cái, cô lập tức cảm thấy thoải mái không ít. Ngô, đứa nhỏ này mát xa, lực độ cũng được đo đắn thật tốt, thực sự có tiền đồ!

Ân Lãng thấy Ân Ly mở giãn hai mắt ra, trong lòng thở ra nhẹ nhàng, vẫn là mát xa vài phút mới dừng tay lại.

Thói quen của Kiều Chấn vũ là dậy sớm mân mê mấy thứ nghiên cứu của chính mình, liền tiết kiệm chỉ dùng ít nước để rửa mặt. Mới đi hai bước đã nhìn thấy hành động của Ân Lãng, cười trêu chọc nói: "Này, tôi nói Ân Ly a! Đứa em trai này của cô thật là một đứa trẻ ấm áp, còn hiểu chuyện đến mức giúp cô mát xa? Tôi cũng muốn có một đứa em trai."

Trong mắt Kiều Chấn Vũ xác thực là nồng đậm sự hâm mộ, từ nhỏ hắn là con một, đích xác không có anh chị em. Đặc biệt là tai nạn tới đột nhiên như vậy, hắn cũng không tìm thấy hướng đi của cha mẹ hắn, vẫn luôn cô đơn. Có lẽ bọn họ sẽ ngốc ở căn cứ Ánh Rạng Đông chờ hắn qua đi? Hắn cũng chỉ có thể an ủi chính mình như vậy.

Ân Ly cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ngăn Ân Lãng đang mát xa lại, trợn tròn đôi mắt đen bóng nói với Kiều Chấn Vũ: "Cậu muốn, tôi cũng sẽ không nhường cho cậu! Ân Lãng với tôi mới là người một nhà!" Ý thức của cô đối với địa bàn là mãnh liệt phi thường, cần thiết thì phải thanh minh nghiêm trọng!

Kiều Chấn Vũ xì cười một tiếng, ôm bụng hết sức vui mừng, "Ai nha nha, cô coi là thật!? Tôi chỉ nói giỡn mà thôi." Cười một lát bỗng chốc cảm thấy không khí xung quanh lạnh đi, ngẩng đầu vừa thấy, Ân Ly dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn, Ân Lãng kia đã sớm quay đầu, chỉ dư lại một cái bóng dáng lãnh đạm cho hắn.

Cảm thấy tâm lí bị tổn thương hắn trực tiếp bổ nhào vào trên người Thương Ly vừa mới đi tới, khóc lóc anh anh kể lể nói: "Bọn họ đều không để ý tới em! Anh phải chủ trì công đạo cho em a!"

Đối với kẻ chơi hành vi dở như Kiều Chấn Vũ, Thương Ly nhướng mày, xách cổ áo hắn lên trực tiếp đem hắn ném qua một bên, nói: "Đi nấu cơm. Trong chốc lát nữa nói cho mọi người đường đi kế tiếp." Dùng ánh mắt ngăn chặn hắn, khiến cho hắn an phận chút.

Ngô Nhiên thế nhưng thật ra rất thích Kiều Chấn Vũ, đặc biệt là hắn thu lưu cô vào trên xe bọn họ, ở đây là lúc ăn bữa hôm lo bữa mai, thực sự là rất tốt.

Cho nên lúc ở bên kia cùng Kiều Chấn Vũ, nói: "Tôi tới giúp anh nấu đi, trước kia tôi cũng có nấu qua ở nhà." Nói xong liền đi hỗ trợ bắc nồi lên bếp lửa.

So với Ân Lãng Ân Ly ăn cơm trắng, hai mẹ con Lê Mạn đều rất chủ động đi hỗ trợ, đương nhiên chủ yếu là Lê Mạn có tác dụng. Tỷ như giờ phút này, cô liền dùng dị năng rót đầy nước vào nồi, chờ Ngô Nhiên đem gạo bỏ vào, trực tiếp nấu.

Lúc này cũng sẽ không có người nào cảm thấy rửa gạo là một cái chuyện trọng yếu phi thường gì. Nhìn xem phía trước là một hồ nước bẩn trên mặt đất, nhìn nhìn lại bọn họ thì dùng nước mát lạnh sạch sẽ như vậy để nấu cơm, quả thực là vui mừng muốn chết!

Gạo cháo đơn giản, mỗi người một bao cải bẹ, đặc biệt xa xỉ. Đặc biệt là tình hữu nghị của Kiều Chấn Vũ đưa tặng bọn họ.

Kiều Chấn Vũ khò khè uống xong, lau miệng, cải bẻ tùy tay đặt ở trong túi.

Đứng lên thanh thanh giọng nói, nói: "Tôi biết đích đến của mọi người là căn cứ Ánh Rạng Đông, nhưng mà địa điểm tiếp theo chúng tôi đi đến là thành phố T. Không nói vật tư nơi đó, theo tôi biết, nơi đó cũng có một cái phòng thí nghiệm. Có hệ thống điện lực đặc thù cùng một ít tư liệu thực nghiệm, phi thường trân quý."

Thấy thái độ của đoàn người không cho là đúng, Kiều Chấn Vũ nóng nảy, nói: "Đừng nghĩ rằng cái hệ thống điện lực này cùng năng lực mặt trời phát điện bên ngoài giống nhau. Chỉ cần một đài thiết bị này là có thể cung ứng toàn bộ điện lực của thành phố trong vòng tháng! Tôi có thể đem nó cải tạo một chút, khiến nó dùng để làm tinh hạch phát điện. Chờ chúng ta đi đến căn cứ, tuyệt đối có thứ để trợ giúp."

Thương Ly đã sớm nghe hắn nói qua, cho nên không có phản ứng gì. Ân Lãng diện một bộ mặt than, không hiện ra bất kì trạng thái vui tức nào.

Ân Ly chịu đủ lễ rửa tội kỹ thuật khoa học tương lai, cũng không cảm thấy cái này có gì hiếm lạ, nhưng mà xét theo khía cạnh khoa học kỹ thuật bây giờ, hẳn là xem như không tồi?

"Lợi hại như vậy!?" Ngô Nhiên trợn mắt há hốc mồm, tự nhiên cũng biết được điện lực đối với một thành phố có tầm quan trọng bao nhiêu.

"Chúng tôi không có ý kiến, đều nghe theo mọi người." Lê Mạn nghe xong cũng rất động tâm, nhưng cô chỉ có dị năng hệ thủy, không hề có năng lực chiến đấu, quyền quyết định cũng không có ở cô.

Đoàn người thì bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, cuối cùng nhìn Ân Lãng không nói lời nào. Xem ra đoàn người vẫn biết ai là người có quyền lên tiếng.

Ân Ly:....

Ánh mắt Ân Lãng liếc nhàn nhạt quét qua bọn họ, nói: "Vậy đi thôi." Nhẹ nhàng nhíu mày nhìn người đàn ông vòng người vây bên ngoài không nói lời nào, vẫn cảm thấy người này hắn không thể hiểu được. Thực lực lại cường đại như vậy, phải chú ý một chút mới được.

Kiều Chấn Vũ như trút được gánh nặng, càng tỉ mỉ bắt đầu giới thiệu trong chốc lát nữa thì xe sẽ đi như thế nào, dự tính mấy ngày sẽ tới, "Quan trọng nhất chính là, cái phòng thí nghiệm kia, chúng ta phải chú ý rất nhiều.." Nhíu nhíu mày, cuối cùng hắn cũng vẫn không có nói rõ phải chú ý cái gì.

Kế hoạch thật tốt, thành phố T là chỗ buộc phải đi qua mới đến được căn cứ Ánh Rạng Đông, thuận đường đi lấy đồ cũng có chỗ lợi, chỗ tốt không nhỏ.

Nhưng, bây giờ là đang xảy ra chuyện gì!?

Vốn dĩ bọn họ lái hai chiếc ô tô đi từ đường quốc lộ lại phát hiện một trận rằng đường bị đổ, đành phải đi đường vòng từ khúc cua. Còn thuận tiện giết giết zombie, lấy tinh hạch. Cái này lớn hơn viên bi một chút, có hình dạng không bình thường, rất rõ ràng, một chút cũng không nhìn ra là lấy từ trong đầu của zombie.

Tổng cộng viên, Ân Lãng, Thương Ly, còn có Lê Mạn, vừa lúc Ngô Nhiên nhận việc xung phong đi mở xe, cho nên bọn họ đều ngồi nhắm mắt hấp thu năng lượng. Chỉ có Ân Lãng nhéo nhéo tinh hạch trong lòng bàn tay, thấy đoàn người không chú ý nhiều đến hắn, cúi đầu vừa thấy, trong lòng bàn tay chỉ có bột phấn màu trắng...

Khi lành nghề đến một chỗ giao lộ nông thôn, xe bị chặn lại.

Kiều Chấn Vũ mở ghế điều khiển ra, đi xuống nhìn xem xảy ra chuyện gì, đã bị hai người bắt cóc đột nhiên nhảy ra vây lấy.

"Như, như thế nào? Chúng ta chỉ là đi ngang qua. Các vị hảo hán, thủ hạ lưu tình." Kiều Chấn Vũ đặc biệt không có cốt khí mà giơ đôi tay lên đầu hàng nói.

Gân xanh Thương Ly nhảy nhảy, vẫn là không nhịn xuống được, nhảy xuống từ trên ghế phụ điều khiển, cầm theo kiếm dài, hai mắt lạnh lùng nhìn hai người đàn ông trẻ tuổi không mời mà đến này.

"Chiến, hoặc là chết!...." Khí tràng của Thương Ly cường đại quá mức, bọn bắt cóc này từ đầu đến cuối chưa nói từ nào, đã bị kinh sợ tại đây.

"Từ từ!" Một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc áo ngắn tay quần dài chạy tới ngăn cản nói. Vẻ mặt mồ hôi, biểu tình nôn nóng, không giống làm bộ.

Người phụ nữ chạy tới, trực tiếp dùng cái cây cán bột gõ mỗi người thiếu niên một cái, mắng: "Các ngươi hai cái đứa nhãi ranh, bây giờ ai cũng dám cướp!? Còn không mau nói xin lỗi cho ta!"

Người phụ nữ xin lỗi liên tục, cuối cùng lôi kéo hai người thiếu niên không tình nguyện nhận sai, sau đó mới nói nguyên nhân bọn họ làm như vậy.

Truyện Chữ Hay