“Mấy năm nay, lúc tôi chăm sóc Nguyên Bảo, bà có bao giờ giúp một tay không? Một người vợ vừa mới kết hôn như tôi, chăm sóc một đứa trẻ chưa được nửa tuổi, bà không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?”
Giao một đứa trẻ mới bây nhiêu tuổi cho nguyên chủ không có kinh nghiệm nuôi nấng con cái, e rằng chuyện này chỉ có đám người Mạc Trần Thị mới làm được.
“Nếu cô đã gả vào nhà này, cô làm những chuyện này cho nhà họ Mạc chúng ta cũng phải thôi!” Mạc Trần Thị không kịp tức giận Giang Tiểu Mãn lấy đâu ra tài ăn nói tốt như vậy.
Cũng biết mình không nói lại cô, nên dứt khoát khóc lóc om sòm.
“Tiền thì thế nào, không lên thành phố học thì có làm sao? Trẻ con nhà người ta đều học ở đại đội được, Nguyên Bảo thì phải hơn con người ta à?”
Mạc Trần Thị cảm thấy mình không hề sai.
Bà ta chỉ để Nguyên Bảo ở lại đại đội mấy năm chứ mấy.Đến lúc đó, chó vàng chó bạc gì đấy, muốn mang đi thì mang đi luôn đi.
“Nguyên Bảo còn chẳng có được một bộ quần áo ra hồn.
Mấy năm nay Mạc Lệ Phong ở thành phố cũng phải chắt cóp từng đồng gửi về hơn nửa.
Mỗi lần bà đều cướp hết, bây giờ bà định để cho Nguyên Bảo mặc như vậy lên thành phố sao? Bà nhẫn tâm như thế ư?”
Mạc Trần Thị biết chuyện này kỳ lạ.
Nhưng vẫn chống eo đắc ý nói: “Đấy là tiền dưỡng thằng Phong Tử cho tôi và ba nó, liên quan quái gì tới các người?”
Cho dù là những người đứng ngoài vòng câu chuyện cũng không thể nghe nổi nữa.
“Mạc Trần thị!”
Có tiếng hét giận dữ vang lên trước cửa nhà họ Mạc.
Thím Lưu và đại đội trưởng Mạc Viễn Sơn mỗi người một tay dìu một ông lão bước vào.
Ông lão này là người có vai vế cao nhất trong đại đội Thanh Sơn, có tiếng nói vô cùng trong cái đại đội này.
Cụ Mạc cầm gậy gỗ trong tay, mặc dù cụ tuổi đã cao, nhưng tai vẫn thính lắm.
Trong đám con cháu nhà họ Mạc, cụ yêu quý nhất là anh em Mạc Lệ Phong.
Lúc anh cả của Mạc Lệ Phong qua đời, thật ra cụ đã muốn người trong tộc ép Mạc Tam Dạng và Mạc Trần Thị ly hôn ngay từ lúc ấy.
Người đàn bà độc ác như vậy, không biết con gieo rắc bao nhiêu tai họa cho con cháu nhà họ Mạc bọn họ nữa đây.