Giang Tiểu Mãn cảm thấy bọn họ không có ai là người xấu.
Chỉ là chuyện không liên quan đến mình, nên bọn họ chẳng quan tâm mà thôi.
Trừ phi là chuyện ngứa mắt quá, mới đứng ra nói hai ba câu.
Giang Tiểu Mãn chính muốn đẩy chuyện này lên mức độ khiến cho tất cả mọi người đều ngứa mắt.
Cô là con dâu từ bên ngoài gả vào, bị áp cái luật phải làm theo nhà chồng.
Nhưng Nguyên Bảo thì không.
Giang Tiểu Mãn không ngờ ông trời lại phối hợp với cô như vậy.Cô cảm thấy mấy ngày trước trời rất oi, bèn chờ đến khi thời tiết thay đổi mới tới đây.
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, mưa mùa này thường kèm theo sấm sét, hơn nữa tiếng sấm còn rất to.
Cô không ngờ, Mạc Lệ Phong lại về vào lúc này.
Hơn nữa sấm sét còn phối hợp quá ăn ý với cô.
Kế hoạch ban đầu của Giang Tiểu mãn là, chỉ cần có sấm sét, cô sẽ bắt đầu kêu khóc gọi anh cả.
Cô cũng không tin Mạc Trần thị không có lương tâm không sợ hãi, nhưng chẳng lẽ người của đại đội Thanh Sơn cũng vậy?
Cô đã từng nghĩ, mình sẽ chọn cách này.
Thập niên 80 không giống mấy năm trước, chuyện này mặc dù kiêng kị không nhắc tới, nhưng nhắc tới một chút vẫn rất có hiệu quả.
Quả nhiên, một tia sét từ trên trời giáng xuống, đừng nói là những người khác, ngay cả Mạc Trần Thị cũng bị dọa sợ.
Mạc Trần thị sợ hãi, nhìn Giang Tiểu Mãn quát: “Cô đừng tưởng rằng, cô nói mấy câu như vậy là có thể dọa người khác!”
Không phải là Mạc Trần thị không áy náy với con trai cả của mình.
Bà ta cũng không ngờ rằng, chỉ đuổi anh ấy ra ngoài thôi, lại khiến cho anh ấy mất mạng.
Ở đại đội này, có nhà ai mà không phải con cả chăm sóc tuổi già.
Mạc Trần thị cũng cảm thấy mình số khổ, tủi hờn trăm bề.
Con trai lớn không còn, con trai thứ lại là kẻ vô tâm, sau này lấy ai nuôi bà ta khi về già?
Nếu không phải vì chuyện này, sao Mạc Trần Thị lại móc tiền của Giang Tiểu Mãn hết lần này đến lần khác cơ chứ?
Giờ Giang Tiểu Mãn lại đến đòi tiền bà ta.
Đòi tiền gì cơ chứ?
Rõ ràng là tới đòi mạng của Mạc Trần thị thì đúng hơn.