"Em thật sự tin tưởng anh sao? Tiết Giai Duyệt!"Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Ngạn Văn lập tức liền trầm,ngay cả khống khí xung quanh cũng liền hạ thấp xuống mấy độ, Tiết Giai Duyệt không khỏi rùng mình.
"Ta......" Tiết Giai Duyệt há miệng thở .
"Em căn bản không tin tưởng anh đúng không?" Không đợi Tiết Giai Duyệt nói hết lời, Hứa Ngạn Văn liền đánh gãy lời cô.
Một lát sau, Hứa Ngạn Văn buông tay cô ra, Tiết Giai Duyệt đột nhiên cảm thấy bàn tay to lớn biến mất khỏi lòng bàn tay của mình, nhất thời cả người phát lạnh, giống như có một trận gió thổi qua trái tim cô suốt chặng đường.
Tiết Giai Duyệt giật giật ngón tay, nhịn không được đem cuộn tròn ngón tay lại, cô cảm thấy như vậy sẽ khá hơn.
Không đợi cô suy nghĩ nên trả lời vấn đề của Hứa Ngạn Văn như thế nào, bên tai liền truyền đến tiếng nói trầm thấp của anh, "Tiết Giai Duyệt, em trước kia luôn miệng nói thích anh, muốn gả cho anh, thậm chí phí không ít tâm tư để bẫy anh, thật ra đều là giả phải không?"
"Hả?" Cô có chút bối rối, cô không biết tại sao lại nói đến chuyện này, cô có thật sự thích anh không? Cô biết, nguyên chủ thật sự rất thích anh, hơn nữa cô ấy đã thích anh từ rất lâu rồi, nếu không cũng sẽ không nghĩ đủ mọi cách để gả cho anh.
Cho dù cuối cùng bị đưa vào bệnh viện tâm thần, trong lòng cô ấy cũng chỉ nghĩ đến anh.
Nhưng tại sao anh lại hỏi một câu như vậy? Anh nghĩ cô đang lừa dối anh? Tại sao lại dùng từ "lừa gạt" này? Nguyên chủ vì anh mà trả giá nhiều như vậy, nhưng anh lại làm như không thấy, coi như cô lừa anh?
Tiết Giai Duyệt nghĩ mãi cũng không hiểu, kỳ thật Hứa Ngạn Văn cũng suy nghĩ mãi không ra, trong đầu anh hồi tưởng lại những lời mà Tiết Giai Duyệt từng nói trước kia: "Tôi căn bản không yêu anh ta, tôi chỉ yêu tiền của anh ta, gả cho anh ta, trở thành Hứa phu nhân cả đời vô lo vô nghĩ."
"....Em không thể trách anh thủ đoạn ti tiện, ai bảo anh nghèo rồi?"
Hứa Ngạn Văn lắc đầu, nỗ lực đem những lời nói khó chịu kia biến mất khỏi suy nghĩ, anh nhìn chằm chằm vào mắt Tiết Giai Duyệt, muốn nhìn rõ tất cả những suy nghĩ cô biểu lộ bên ngoài thu vào tầm mắt, muốn nhìn xem trong đầu cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng thật đáng tiếc, anh không nhìn ra, anh khó khăn nói ra câu hỏi trong lòng mình, "Tiết Giai Duyệt, có phải em không thật sự thích anh đúng không?"
Nghe được câu hỏi của anh, Tiết Giai Duyệt đột nhiên cảm thấy thật nực cười, lúc trước nguyên chủ yêu anh đến vậy, anh lại lặp đi lặp lại rằng chỉ coi cô như em gái, không hề có tình cảm nam nữ, anh thẳng lưng quỳ gối trước mặt Hứa lão gia tử để không phải lấy cô nữa.
Hiện tại cô không biết linh hồn của nguyên thân đang ở đâu, cô xuyên qua, không nghĩ sẽ đi theo kịch bản gốc, cũng không nghĩ tới chuyện cùng anh yêu đương, chỉ mong anh cùng nữ chính sớm đi đến kết cục HE, bỏ qua một pháo hôi nhỏ là cô, nhưng bây giờ anh lại truy vấn đến cùng là cô có thích anh hay không, anh đây là có bệnh sao?
"Trả lời anh!" Thấy Tiết Giai Duyệt lơ đãng không đáp lại, Hứa Ngạn Văn liền bắt lấy cánh tay Tiết Giai Duyệt, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, tròng mắt màu đen phản chiếu thân ảnh của Tiết Giai Duyệt.
Đối với vẻ mặt tức giận của anh, Tiết Giai Duyệt không khỏi mỉm cười: "Em hỏi anh một câu, có bao giờ anh thật sự thích em chưa? Khi em thích anh, trái tim anh đang ở đâu?"
Hứa Ngạn Văn sững sờ một lúc, sau đó khó khăn nói: "Chúng ta là vợ chồng."
"Đúng vậy, chúng ta là vợ chồng, nhưng là do em thiết kế anh." Trong lòng Tiết Giai Duyệt bỗng sinh ra một cảm xúc lạ thường, cô cảm giác đây không giống với tâm tình của cô, vượt qua không chế an toàn của cô.
Cô nói hết những suy nghĩ trong lòng mình, "Em đã từng rất cố gắng để yêu anh, làm hài lòng anh bằng tất cả những gì em có, nhưng anh hết lần này đến lần khác đẩy em ra xa, hết lần này đến lần khác làm tổn thương em, khiến cho em khổ sở, anh làm sao có thể yêu em được."
Thở ra một hơi, Tiết Giai Duyệt nói tiếp: "Về sau em dần dần hiểu được, cũng đã suy nghĩ kĩ, em từ từ học cách không yêu anh nữa, em chỉ muốn sống một cuộc sống cho riêng mình, cố gắng thay đổi bản thân, nhưng bỗng dưng anh lại hỏi em về vấn đề này, anh rốt cuộc có ý tứ gì? Trêu đùa em rất vui vẻ sao?"
Nửa câu đầu là do ý thức của nguyên chủ còn lưu lại, cũng là câu hỏi mà nguyên chủ vẫn luôn muốn hỏi, nửa câu sau là những lời mà bản thân Tiết Giai Duyệt muốn nói.
Kể từ khi xuyên qua đến bây giờ, cô vẫn không ngừng cố gắng thay đổi, muốn thichs ứng với truyện xuyên không này, chờ một thời cơ thích hợp để rời xa Hứa Ngạn Văn.
Nhưng mà, sự tình phát triển theo hướng này, dường như cũng là do cô đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm, khiến cho mọi chuyện rời ra kịch bản gốc, đây cũng không phải chuyện mà cô có thể khống chế được.
Hứa Ngạn Văn này chính là biến số lớn nhất, anh là một người có suy nghĩ, khi những sự vật và con người xung quanh anh thay đổi, suy nghĩ của anh cũng sẽ thay đổi theo.
Lời nói của Tiết Giai Duyệt chắc chắn đã giáng một đòn mạnh vào đầu anh, vốn dĩ Hứa Ngạn Văn còn đang tức giận vì chuyện Tiết Giai Duyệt đứng về phía Trình Vĩ, cảm thấy cô không đủ tin tưởng anh, anh cũng đã nhận ra tình cảm của Trình Vĩ dành cho cô khi ở bệnh viện, tình cảm đó vốn không chỉ là tình đồng nghiệp bình thường.
Anh vốn nghĩ rằng Trình Vĩ là nguyên nhân nhưng khi nghe Tiết Giai Duyệt nói như vậy, anh liền lập tức hiểu rõ vấn đề.
Vấn đề ở đây không phải do Tiết Giai Duyệt, cũng không phải do Trình Vĩ, mà là do anh, là do anh đã cự tuyệt và bài xích tình cảm của cô, tổn thương đến trái tim Tiết Giai Duyệt, đẩy cô ra xa khỏi bản thân, khiến cho cô muốn lùi bước thay vì hướng về anh như trước.
Hiểu được điều này khiến Hứa Ngạn Văn ngay lập tức dịu xuống, giống như một quả bóng tròn chứa đầy khí, càng ngày càng phồng lên, lúc nào cũng có thể phát nổ, bỗng nhiên bị châm một lỗ nhỏ, khí lập tức tràn ra ngoài, toàn thân héo rũ, không thể nổ tung được nữa.
Hứa Ngạn Văn chính là quả bóng không thể nổ tung đó.
"Thật xin lỗi, Giai Duyệt, anh không nên tức giận với em, là anh không đúng, là do anh hiểu nhầm." Hứa Ngạn Văn chủ động xin lỗi Tiết Giai Duyệt, lại muốn nắm lấy tay Tiết Giai Duyệt một lần nữa làm hòa.
Chẳng qua lần này, Tiết Giai Duyệt lại thu tay lại, không muốn để cho anh nắm lấy, ý tứ cự tuyệt hết sức rõ ràng.
"Sự việc này vốn không đơn giản như vậy.
Không phải anh nói giận là có thể giận, nếu không tức giận thì lại tùy tiện dỗ dành em, nói một câu xin lỗi, muốn giảng hòa là xong, mỗi người đều có tính cách của riêng mình, không ai phải chiều người khác, không phải không có đối phương thì sống không nổi."
Tiết Giai Duyệt thản nhiên nói: "Em mệt mỏi."
Không chỉ em mệt mà tim em cũng mệt.
Hứa Ngạn Văn khẽ giật mình, mắt nhìn Tiết Giai Duyệt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kinh hoàng, vội vàng muốn kéo tay Tiết Giai Duyệt.
Lần này, Tiết Giai Duyệt không thể né tránh, bị Hứa Ngạn Văn nắm trọn, Tiết Giai Duyệt vừa có ý định tránh thoát, liền bị Hứa Ngạn Văn phát hiện ý đồ, vội vàng giữ chặt tay cô không buông, hai mắt chăm chú nhìn cô, vô cùng nghiêm túc nói: "Giai Duyệt, nếu em mệt thì nghỉ ngơi một lát, để anh chăm sóc em, được không? Giống như những việc mà em từng làm trước đây, anh sẽ cố gắng giống như em từng làm trước đây với anh vậy."
Điều anh nói không chỉ là chăm sóc cô mà còn cả trái tim và tâm hồn cô, anh đang cầu hòa với cô, anh muốn làm hòa với cô giống như trước, xin cô cho anh một cơ hội để được quay lại như trước kia.
Nhưng làm sao có thể?
Tình cảm giống như đồ sứ, sau khi có vết nứt thì dù có sửa chữa ra sao thì vết nứt vẫn còn đó thôi!
Hơn nữa Tiết Giai Duyệt đã không còn là Tiết Giai Duyệt ban đầu, cũng không có tình cảm sâu đậm với anh, cho dù nguyên chủ để lại những cảm xúc yêu thương và không muốn rời xa anh, nhưng biết kết cục không mấy tốt đẹp của mình đã sớm bị đàn áp, thời gian sống không còn lại bao nhiêu.
Tiết Giai Duyệt ngước mắt nhìn về phía Hứa Ngạn Văn, khóe miệng cong cong.
Nụ cười của cô vừa đẹp vừa ngọt ngào, trong lòng Hứa Ngạn Văn dâng lên một tia hy vọng, thế nhưng một giây sau, câu nói của Tiết Giai Duyệt đã đưa Hứa Ngạn Văn lần nữa chìm xuống đáy vực.
"Đừng gượng ép, ngay từ đầu chúng ta ở bên nhau đã là một quyết định sai lầm.
Tại sao anh phải cố chấp như vậy? Mấy ngày nay, anh và em đều cẩn thận như đang đi trên một lớp băng mỏng, cố gắng hòa thuận và ấm áp, kỳ thật tất cả đều là vẻ bề ngoài mà thôi.
Anh mệt mỏi, em cũng vậy, tất cả mọi người đều không vui, sao phải cố níu kéo?" Tiết Giai Duyệt giống như đang nói với anh, cũng giống như đang nói với chính bản thân mình.
Hứa Ngạn Văn chưa từng thất bất lực như vậy, anh từng coi Tiết Giai Duyệt như em gái, anh rất đau đầu đối với tình cảm mà Tiết Giai Duyệt dành cho anh, anh cũng từng nghe cô nói rằng: chỉ coi trọng tiền bạc chứ không phải con người anh canh cánh trong lòng, thậm chí cảm thấy không an tâm tiếp nhận cô, liên tục xem nhẹ cô, đẩy cô ra xa.
Nhưng khi người trước mặt nói cô cảm thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục, anh lại cảm thấy bối rối, giống như cá trong tay, từng chút từng chút trượt khỏi lòng bàn tay, khiến Hứa Ngạn Văn càng thêm hoang mang không biết phải làm gì.
Anh từng cho rằng mình càng lớn tuổi, kinh nghiệm càng nhiều thì càng dễ dàng xử lý mọi việc, không vấn đề nào có thể làm khó được anh.
Nhưng bây giờ, ngay trước mắt anh có một vấn đề mà anh không thể nào giải quyết được.
Anh luôn nói rằng muốn chăm sóc cô, nhưng anh chưa bao giờ thực sự làm tốt điều đó.
Anh cho cô nhiều thứ cô mà anh nghĩ rằng cô muốn, nhưng những thứ đó chưa bao giờ thực sự là thứ cô muốn.
Có vẻ anh đã rất cố gắng nhưng lại đi sai hướng.
Tuy rằng lý trí phân tích như vậy, nhưng về mặt tình cảm, anh không muốn thừa nhận mình vừa mới thất bại, anh lớn lên từ nhỏ cùng Tiết Giai Duyệt, anh nghĩ nếu anh thành tâm níu kéo cô, cô sẽ động lòng trắc ẩn mà cho anh một cơ hội.
Anh giữ chặt tay Tiết Giai Duyệt nói: "Giai Duyệt, những ngày này anh vẫn luôn cố gắng, em cho anh một cơ hội được không? Đừng chỉ vì chuyện hôm nay mà từ bỏ anh được không?"
Tiết Giai Duyệt cuối cùng cũng hiểu ra, làm rõ tất cả các đầu mối, khó trách những ngày nay cô cảm thấy thái độ của Hứa Ngạn Văn rất bất bình thường, lúc đó còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, là do cô bất cẩn không để trong lòng, hiện tại nghe ý tứ của Hứa Ngạn Văn liền hiểu ra.
"Anh nói muốn cùng em nghiêm túc, muốn cùng em làm một cặp vợ chồng thẳng thắn với nhau, còn nghe lời ông nội, mỗi cuối tuần đều về nhà cũ, kỳ thật những việc này đều là do anh lên kế hoạch đúng không?"
Ngay từ đầu cô đã cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng không phát hiện tốt cuộc là lạ ở điểm nào, hiện tại cô đã hiểu rõ, hóa ra là như vậy.
Không nghĩ Tiết Giai Duyệt phát hiện ra âm mưu của mình nhanh như vậy, nhưng lúc này, Hứa Ngạn Văn dù có bị đánh chết cũng không thể thừa nhận.
Anh vội vàng nói: "Không phải như em nghĩ đâu..."
"Ha!" Tiết Giai Duyệt cười lạnh một tiếng, hất tay anh ra, chuẩn bị rời đi.
Hứa Ngạn Văn chỉ cảm thấy hai tay trống rỗng, không nắm được tay Tiết Giai Duyệt nữa, mắt thấy cô có ý định rời đi.
Có một giọng nói trong lòng anh bỗng cất lên nói với Hứa Ngạn Văn rằng nếu vấn đề này của bọn họ không được giải quyết cô sẽ giống như diều đứt dây mà bay mất.
Ngay sau đó, tay nhanh hơn não, Hứa Ngạn Văn bước hai bước đuổi kịp Tiết Giai Duyệt, ôm lấy cô từ phía sau.
Tác giả có lời muốn nói:
- Hứa Ngạn Văn: Anh yêu em.
- Tiết Giai Duyệt:....