Edit: Mều
Beta: Mạc An Hy
Giang Đường vô cùng khϊế͙p͙ sợ nhìn về phía Hạ La, so với hai đứa con trai kia của cô, Hạ La thông minh hơn, lương thiện hiểu chuyện giống như nội dung câu truyện đã miêu tả.
Cô sợ biểu hiện quá khích của mình làm Hạ Hoài Nhuận nghi ngờ, nên bèn nhanh chóng thu tầm mắt lại: "Tôi là Giang Đường, đây là ba đứa con của tôi, Lương Thâm, Lương Thiển, anh cả là Sơ Nhất."
Hạ Hoài Nhuận nâng mắt lên: "Không ngờ cô còn trẻ như vậy mà đã là mẹ."
Giang Đường cười xấu hổ, tuổi sinh con còn không trẻ sao.
Ánh mắt anh ta lóe lên, ý cười bên môi cũng không giảm: "Một cô gái như cô đi ra bên ngoài, tốt nhất không nên xúc động như vậy, nếu như vừa rồi tôi không ở đây, có thể cô sẽ bị thương đấy. Có can đảm phản kháng đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cũng nên lượng sức mà làm."
Giang Đường lấy trong túi của mình ra một bình xịt nhỏ và máy báo nguy, nói: "Tôi có chuẩn bị."
Hạ Hoài Nhuận giật mình.
"Tuy nhiên anh nói đúng, tôi quả thực xúc động, lúc đó không nên để con trai trực tiếp hất, phải để cho nó đạp hai chân của người phụ nữ chết tiệt kia trước."
Im lặng trong chốc lát.
Anh ta nhẹ nhàng bật cười.
"Cô thật hài hước."
Giang Đường: "Mua vui trong nỗi khổ mà thôi."
Ăn xong bữa trưa, mọi người cùng đi ra ngoài.
Hạ Hoài Nhuận nâng tay nhìn đồng hồ, nhìn qua Giang Đường: "Thời gian không còn sớm, chúng tôi phải về đây."
"Đi đường cẩn thận." Giang Đường vẫy vẫy tay với anh ta, "Hôm nay cảm ơn anh."
Anh ta không nói chuyện, lấy danh thϊế͙p͙ từ trong túi đưa tới, "Có việc có thể tìm tôi."
Giang Đường cúi đầu, trêи chất liệu giấy cứng cáp có in dòng chữ mạ vàng nhỏ... Giám đốc công ty điện ảnh Kỳ Tích, Hạ Hoài Nhuận, số điện thoại....
Cô nhíu mày, nếu nội dung câu chuyện không thay đổi vậy thì công ty điện ảnh Kỳ Tích hiện nay hẳn là do bố của Hạ La quản lí, sao... đột nhiên lại biến thành Hạ Hoài Nhuận?
Sau khi dẫn bọn nhỏ đi chơi một giờ nữa, Giang Đường lái xe về nhà.
Dọc đường đi cô suy nghĩ không yên, mơ hồ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Trong "Tình yêu và kỳ tích", Hạ La năm tuổi đã mất đi bố mẹ, công ty điện ảnh Kỳ Tích bị Hoa Thiên thu mua, mười năm sau, Hạ La chính thức tiến vào vòng giải trí, bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chết của bố mẹ mình, cuối cùng, tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía tổng giám đốc Hoa Thiên – Lâm Tùy Châu. Vì bảo vệ bố của mình, Lâm Sơ Nhất sử dụng mọi thủ đoạn để cản trở Hạ La, cuối cùng lại yêu cô ấy, mà đứa con thứ hai của Lâm Tùy Châu thì không tiếc mà phản bội bố ruột của mình vì Hạ La...
Trong nội dung chương của trò chơi cũng không có xuất hiện nhân vật Hạ Hoài Nhuận này.
Nếu như Công ty điện ảnh Kỳ Tích thực sự thay đổi chủ nhân, vậy điều đó chứng tỏ... bố mẹ của Hạ La đã qua đời.
phút sau, Giang Đường trở lại nhà.
Vừa mới vào cừa, cô đã thấy Lâm Tùy Châu đang xem báo trêи sô pha.
Thiển Thiển vẫn còn tức giận Lâm Tùy Châu, con bé đi tới trước mặt anh hừ một tiếng, ôm túi chạy lên lầu.
Hai anh em chào hỏi Lâm Tùy Châu xong cũng tự về phòng mình.
Bây giờ ở phòng khách chỉ còn hai người bọn họ.
"Hôm nay thế nào?"
Giang Đường đá bay giày cao gót, thở dài ngã vào sô pha, "Suýt chút nữa chết rồi."
Anh để tờ báo xuống, ánh mắt dần trở nên thâm thúy, giọng nói nháy mắt trở nên lạnh lùng: "Làm sao vậy?"
"Cái này thì cứ hỏi hai đứa con trai ngoan của anh đi."
Lâm Tùy Châu nắm chặt tay, đứng dậy định lên tầng hỏi cho rõ.
"Này, tôi có việc muốn hỏi anh." Giang Đường kéo tay anh, "Anh biết Hạ Trường Đông không?"
Anh cau mày: "Cô hỏi ông ta làm gì?"
"Vậy là anh có biết."
Lâm Tùy Châu nở nụ cười, lần nữa ngồi xuống chỗ bên cạnh Giang Đường: "Ông ta là người thành lập Công ty điện ảnh Kỳ Tích, vốn là giám đốc điều hành của Công ty điện ảnh Kỳ Tích."
Giang Đường thấy có hy vọng, dựa sát vào Lâm Tùy Châu hỏi: "Vậy bây giờ ông ấy ở đâu?"
Vẻ mặt Lâm Tùy Châu thay đổi liên tục, ánh mắt nhìn Giang Đường vô cùng sâu xa, đôi môi anh khẽ động, ngón tay chỉ xuống dưới đất: "Địa ngục."
"..."
Giang Đường... lạnh sống lưng.
"... Đã chết?"
"Ừ." Anh không để tâm nói: "Đại khái là ba năm trước, họ đi dự một sự kiện, tài xế say rượu lái xe, lại còn gặp đêm mưa, xe tông vỡ lưới bảo vệ, cả người và xe đều rơi xuống sườn núi."
Giang Đường đăm chiêu.
Trong nội dung trò chơi, vợ chồng Hạ Trường Đông đúng là chết như vậy, chẳng qua tài xế say rượu là người của Lâm Tùy Châu.
Chẳng lẽ...
Giang Đường kinh hoàng đánh giá anh, chồng cô đã ra tay rồi sao?
Đang lo lắng, Lâm Tùy Châu phát hiện một góc màu đen lộ ra trong túi cô, anh híp mắt, hai ngón tay kẹp lấy tấm danh thϊế͙p͙ màu đen ra, "Đây là cái gì?"
Giang Đường cuối cùng cũng hoàn hồn, giơ tay lên định đoạt lại.
Bàn tay to lớn của anh ngăn lại, đảo qua danh thϊế͙p͙: "Hạ Hoài Nhuận?"
"..."
"Đây là lý do cô hỏi tôi về Hạ Trường Đông?"
"Tôi tôi tôi... tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút."
Lâm Tùy Châu vò danh thϊế͙p͙ thành một cục, "Tôi không hạn chế cô kết bạn, nhưng Hạ Hoài Nhuận này thì quên đi."
Đánh hơi được mùi chuyện hay nên Giang Đường lại sáp đến: "Anh ta làm sao? Tôi thấy vô cùng tốt mà, hôm nay anh ta còn giải vây giúp tôi đấy."
Vẻ mặt Lâm Tùy Châu như sầm xuống, giọng nói cũng không dịu dàng như lúc trước: "Đến bây giờ trong giới đều có một lưu truyền, nói cái chết tổng giám đốc Hạ có liên quan đến Hạ Hoài Nhuận, dù sao hai người cũng cùng cha khác mẹ, không phải không có khả năng giết người vì quyền."
Giang Đường lui về phía sau một chút, ngây thơ nói: "Tôi thấy anh ta rất tốt..."
Ánh mắt Lâm Tùy Châu bén nhọn, trở tay gắt gao ấn Giang Đường lên sô pha mềm mại, bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy cằm cô, "Cô vừa nói cái gì, tôi nghe không rõ."
Giang Đường: "..."
Giang Đường... tiếp tục mỉm cười.
"Tôi không... không nói gì cả."
"À?" Anh nhướng mày, "Sao tôi lại nghe được cô nói người đàn ông khác rất tốt nhỉ."
Giang Đường cười hắc hắc: "Không, không, anh tốt, anh tốt nhất, không ai tốt hơn anh được hết"
Lâm Tùy Châu đảo qua môi của cô, "Sao trước đây rôi không biết miệng lưỡi cô trơn tru như vậy nhỉ."
Giang Đường không sợ chết nói: "Bởi vì anh chỉ hiểu rõ cơ thể của tôi, không hiểu rõ nội tâm của tôi."
"..."
Lời này của cô cũng không phải giả, từ trong ký ức, Lâm Tùy Châu và cô không hiểu nhau xíu nào, có đôi khi cả một ngày trời cũng không nói được một câu với nhau, nếu Lâm Tùy Châu đi công tác thì còn hơn thế, dăm bữa nửa tháng cũng không có bất kỳ trao đổi gì hết.
Lâm Tùy Châu chậm rãi buông tay ra, rũ mắt xuống như đang suy nghĩ điều gì.
"Trước đây là tôi không quan tâm cô."
"Nhưng mà..." Anh ngước mắt lên, "Sau này tôi sẽ quan tâm cô nhiều hơn."
Giang Đường: "..."
Vẫn là thôi đi, cô cũng không muốn ông chồng phản diện quan tâm mình nhiều hơn một chút nào.
Giang Đường trước sau vẫn ôm nghi ngờ về Hạ gia nên tối hôm đó, chuyện đầu tiên cô làm sau khi tắm rửa xong là lên mạng thu thập tin tức về tai nạn xe của Hạ Trường Đông, theo như lời Lâm Tùy Châu nói, các tạp chí lớn đều suy đoán Hạ Hoài Nhuận là người đứng sau màn, nhưng suy đoán thì suy đoán, vì không có chứng cứ xác thực nên cuối cùng tin tức cũng từ từ giảm nhiệt.
Cô suy nghĩ một chút rồi lại nhập tên Hạ Hoài Nhuận vào.
Không tìm không biết, tìm xong liền bị dọa giật mình.
Hạ Hoài Nhuận vậy mà lại là một họa sĩ!
Thậm chí anh ta đã từng tổ chức hai ba cuộc triển lãm, chỉ có một ít tác phẩm lưu hành trêи mạng, ngay cả khi tìm kiếm những tác phẩm này thì cũng mờ mờ không rõ lắm.
Quên đi, mặc kệ thế nào, cô còn phải đi tìm thằng con trai tính số nữa.
Giang Đường vừa định tắt máy, liền thấy một cửa sổ nhảy ra dưới góc phải.
[Khϊế͙p͙ sợ! "Con nít quỷ" ác ý hại người ở tiệm đồ ăn nhanh, lại được phụ huynh cho phép?]
Phía dưới bổ sung thêm một bức ảnh nhỏ.
Giang Đường sát lại gần nhìn, tuy rằng hình ảnh bị che mờ, nhưng... càng nhìn càng thấy quen mắt, cái áo, cái quần này, hừm...
Cô trợn to mắt, chả trách thấy quen mắt, đây không phải là cô sao!
Cô lên báo?
Giang Đường ôm lòng hiếu kỳ mở liên kết ra, kết quả không nhìn còn tốt, vừa nhìn suýt nữa làm cô sặc nước bọt.
Nội dung viết rõ ràng: Tại một cửa hàng đồ ăn ở khu trò chơi nào đó, một phụ nữ trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp cùng với ba đứa con chiếm chỗ ngồi, đồng thời xúi giục đứa nhỏ hất cà phê vào một nhà ba người vô tội, phía dưới còn có một video quay cận cảnh hơn giây, không có quay đến mặt của Giang Đường nhưng ghi lại rõ ràng giọng nói chỉ huy con trai của cô...
Giang Đường từng lăn lộn trong làng giải trí, cô đã sớm biết truyền thông là một cây bút lợi hại, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy họ không phân biết đúng sai thế này.
Bình luận phía dưới đều chỉ trích Giang Đường, rồi đau lòng cho đứa nhỏ bị hất coca và trà sữa, còn nặng nề hơn thì nhục mạ, thậm chí có người tuyên bố muốn làm thịt cô.
Giang Đường ngồi trước màn hình vén tay áo lên, thẳng tay tìm cách liên lạc với nhà truyền thông bên kia, sau đó gọi điện thoại.
Nhưng từ đầu đến cuối đường dây đều bận, cô vừa gội vừa mở weibo, chỉ một buổi chiều ngắn ngủi, Giang Đường đã lên đến vị trí hot search.
Bây giờ cô vừa bực mình vừa buồn cười, bản thân cô đã lên hot search rất nhiều lần, nhưng... nhưng đây là lần đầu tiên cô lên hot search về vấn đề xã hội.
Sau năm phút, cuối cùng điện thoại cũng kết nối được.
Giang Đường cầm điện thoại lên, mở ghi âm, giọng nói bén nhọn khác thường: "Xin hỏi đây có phải là báo nhanh Đông Phương không?"
Âm thanh vui vẻ của người phục vụ khách hàng trong điện thoại vang lên: "Đúng vậy, xin hỏi cô cần gì?"
Giang Đường rê chuột qua trang web: "Một giờ chiều hôm nay, phóng viên Triệu Phong của báo nhanh Đông Phương đăng tải trêи mạng một bài báo với tiêu đề là [Khϊế͙p͙ sợ! "Con nít quỷ" ác ý hại người ở tiệm đồ ăn nhanh, lại còn được phụ huynh cho phép?]"
Cô nói: "Tôi chính là mẹ của đứa con nít quỷ kia."
"..."
"... ..."
Đột nhiên đầu bên kia im lặng.
Chỉ lát sau, nhân viên phục vụ khách hàng mới nói: "Vậy cô muốn nói rõ tình huống với chúng tôi sao?"
"Không." Giọng nói Giang Đường lạnh lùng, "Tin tức này của các người đảo ngược đúng sai, không phải tin tức chính xác, bây giờ đăng tải lên mạng đã xâm hại nghiêm trọng danh dự của tôi, tôi muốn các người phải xóa bỏ tin tức này, đồng thời xin lỗi tôi. Về phần trách nhiệm tôi sẽ tìm pháp luật trợ giúp."
Giọng nói của nhân viên phục vụ vẫn mang theo ý cười như trước: "Xin lỗi, việc này tôi không giúp cô được, nhưng mà cô có thể lưu lại phương thức liên hệ của cô, lát nữa tôi sẽ liên lạc cấp trêи xử lý."
"Anh không xử lý giúp tôi?"
"Rất xin lỗi, việc này không nằm trong phạm vi quản lý của tôi."
Tút tút.
Điện thoại bị cúp.
Giang Đường thấy màn hình đen lại, tức giận cắn răng.
Lại giương mắt nhìn màn hình, vừa vặn liếc thấy một cái bình luận.
[Mẹ anh bay lên trời: (Ha ha) Vừa nhìn là đã biết không phải thứ gì tốt, đoán chừng là tình nhân của một quan chức cấp cao nào đó, cho nên mới có thể sinh ra ba thứ súc vật như này. (Buồn cười) ] ()
()Tất cả những chữ trong dấu ngoặc đều là icon cảm xúc.
"Ăn cơm tối thôi, cô đang làm gì đấy?"
Không biết Lâm Tùy Châu đẩy cửa vào lúc nào.
Nội dung cô chưa kịp tắt trêи màn hình đập thẳng vào mắt của anh.
Giang Đường lấy lại tinh thần, chỉ vào màn hình: "Lâm Tùy Châu, anh ta nói tôi là tình nhân của anh."
Lâm Tùy Châu: "... ..."