Edit: Mều
Beta: Mạc An Hy
Giang Đường rút tệ trong ví ra đưa tới, "Tiền nước."
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của anh ta như cô đọng lại.
Chỉ lát sau, anh ta ngẩng đầu lên: "Một chai nước thôi mà, không cần đâu."
"Một chai nước cũng không thể không trả tiền, mà vốn dĩ anh cũng không quen biết tôi, anh cầm đi." Nói xong, Giang Đường mạnh mẽ nhét tiền vào tay anh ta.
"Vậy được rồi." Anh ta thở ra một hơi, đứng dậy kéo cô bé váy vàng, "La La, chúng ta đi thôi."
Cô bé tên La La nhìn phía sau cô, vẫy vẫy tay: "Tạm biệt chị, chị phải giữ gìn sức khỏe đó."
Nụ cười sáng lạn và ngữ điệu lễ phép kia nhất thời làm cho Giang Đường thấy ngọt ngào.
Sau khi hai người rời đi, cuối cùng Giang Đường cũng nhìn về phía Sơ Nhất và Lương Thâm.
Đứng trước mặt cô là một đứa trẻ sáu tuổi, một đứa năm tuổi, cả hai đều ngây thơ vô tri, đang ở trong độ tuổi thuần khiết lương thiện, cô nhìn chúng nó, rõ ràng mặt trời tháng tư nóng gay gắt nhưng lại làm cho cô lạnh lẽo tận đáy lòng, giống như rơi vào hầm băng lạnh đến thấu xương vậy.
"Sơ Nhất, Lương Thâm, mẹ hỏi hai con, sao lại khóa cửa của căn phòng kia lại?"
Đối mặt với sự chất vấn, Lương Thâm cúi đầu nhìn mũi chân.
Sơ Nhất liếc nhìn em trai, lắc đầu: "Mẹ, con không biết."
Cô nhắm mắt lại, cố gắng duy trì tỉnh táo: "Sơ Nhất, con là người nói muốn chơi nhà ma, cũng là con dẫn em trai đi nhà vệ sinh, mẹ không muốn nghi ngờ con, nhưng mẹ muốn con ăn ngay nói thật, vì sao con làm như vậy?"
Sơ Nhất mở to mắt, cậu nhấp nháy môi rồi lại mím chặt, im lặng không nói.
"Mẹ hỏi các con lần cuối, là ai khóa?"
"Con khóa."
Ngoài dự liệu, cậu thừa nhận rất nhanh.
Sắc mặt Sơ Nhất không đổi kéo em trai ra phía sau, giọng nói non nớt bình tĩnh lạ thường, "Xin lỗi mẹ, là con khóa."
Giang Đường nắm chặt tay, cô không khỏi nhìn về phía Lương Thiển, bộ dạng con bé từ đầu tới cuối đều không biết làm sao, có chút muốn khóc lại không dám khóc, chỉ có thể nắm hai tai phía sau đứng một bên, cẩn thận từng li từng tí nhìn bọn họ.
Thu ánh mắt lại, cô liếc nhìn Sơ Nhất: "Nếu trong phòng chỉ có một mình mẹ, mẹ sẽ tha thứ cho con vì con là con của mẹ, nhưng bất kể là vô tình hay cố ý, con cũng không nên làm hại em gái của con, con có biết con bé sợ thế nào hay không?"
Bàn tay nhỏ bé của Sơ Nhất rũ xuống lo lắng khẽ kéo góc áo, viền mắt cậu đỏ hoe, cắn môi nuốt nước mắt xuống, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Vâng, con sẽ không làm như vậy nữa..."
Giang Đường giơ tay kéo Sơ Nhất qua, lấy khăn tay lau mồ hôi trêи mặt cậu: "Con còn muốn đi chơi chỗ nào không?"
"Mẹ, mẹ không phạt con sao?"
"Mẹ vừa nói rồi, mẹ tha thứ cho con, cho nên không sao cả."
Cậu xoa xoa mắt, nét mặt lại giãn ra, "Xem em trai em gái muốn đi chỗ nào, con đã đi nhà ma rồi."
"Được."
Giang Đường gật đầu đồng ý, ánh mắt khẽ liếc qua Lâm Lương Thâm không nói một câu nào.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay rất quái dị, rõ ràng Sơ Nhất không phải là người nhốt cô ở bên trong, tất cả dấu hiệu đều cho thấy Sơ Nhất muốn giấu tội cho Lương Thâm, nhưng người nói muốn đi nhà ma đúng thật là Sơ Nhất...
Cô không rõ mấy đứa nhỏ vài tuổi này muốn làm cái gì, nhưng cũng có thể khẳng định một điều... Sơ Nhất căm ghét người mẹ là cô đây.
Cho dù cậu biểu hiện hiểu chuyện, lại ngoan ngoãn, tựa như cậu cũng ghét cô.
Chỉ là cậu không ghét trắng ra giống như Lương Thâm và Lương Thiển, cậu che giấu hoàn toàn nội tâm của mình, khiến cho cậu thoạt nhìn hiền lành vô hại giống như những đứa trẻ khác.
Nếu Sơ Nhất thực sự trong ngoài không đồng nhất giống như cô đoán, vậy thật đáng sợ, rốt cuộc là trải qua sự dạy dỗ như thế nào của gia đình thì mới có thể nuôi ra một cái bộ dạng âm hiểm thâm trầm như vậy?
Không giống trẻ con mà càng giống ác ma hơn.
Giang Đường rũ mắt xuống, lần nữa kéo Thiển Thiển qua "Vậy chúng ta đi ăn chút gì đó được không?"
"Được."
"Thiển Thiển muốn ăn cái gì?"
Lương Thiển nhỏ giọng nói: "Con muốn ăn hamburger..."
"Vậy chúng ta đi ăn hamburger."
Thấy cô đáo ứng, vẻ lo lắng của Lương Thiển lập tức biến mất, nụ cười đáng yêu như ánh nắng mặt trời.
Buổi trưa, tiệm đồ ăn nhanh gần như chật kín người.
Giang Đường tìm được một vị trí trong góc, sau khi ổn định bọn nhỏ cẩn thận, cô một mình đi lấy đồ ăn.
Vừa trả tiền xong, Giang Đường nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói thô lỗ của một người đàn ông: "Thằng phá của này, trả sữa của con đổ hết rồi kìa!"
"Cô ơi, đồ ăn của cô."
"Cảm ơn."
Giang Đường nhận khay đồ ăn, vòng qua đám người đi đến chỗ ngồi.
Hai bên trái phải chỗ bọn họ ngồi là một gia đình ba người đang đứng, người đàn ông cao to, vẻ mặt dữ tợn, đứa nhỏ cầm nửa ly trà sữa, nhảy nhót trêи hành lang không chịu ngồi một chỗ, mà người phụ nữ vừa bận chùi vết bẩn của sữa cho con vừa nói: "Không phải chỉ là đổ một ly trà sữa thôi sao, ồn ào cái gì."
Giang Đường nhíu mày, vòng qua phía sau ghế đến chỗ của mình.
Đề đồ ăn xuống, cô nhìn một mảng lớn trà sữa chảy từ trêи mặt bàn xuống, mà Thiển Thiển thì đang oan ức chu môi, con bé vén tay áo lên đưa cho Giang Đường xem: "Mẹ, bị bẩn rồi..."
Không cần nghĩ cũng biết ai làm.
"Có bị thương không?"
Lương Thiển lắc đầu: "Anh kéo con qua, không bị bắn đến."
Giang Đường gật đầu, đứng dậy đi tới trước mặt ba người kia, kéo người đàn ông vẫn còn đang la lối lại, "Trà sữa của các người đổ lên bàn chúng tôi rồi, còn làm bẩn quần áo của con gái tôi, bây giờ anh hãy lau bàn cho khô ráo sạch sẽ, đồng thời phải xin lỗi con gái của tôi."
Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút, sau đó nhìn Lương Thiển, liếc thấy bộ váy con bé giá cả xa xỉ, lập tức trở mặt không nhận: "Chúng tôi cũng không phải cố ý, mấy người tự lau một chút là được rồi."
Không chờ Giang Đường mở miêng, cậu bé còn chưa lớn kia lại đạp một cước lên bắp chân của Giang Đường, sau khi xong chuyện còn nhăn mặt khiêu khích Giang Đường.
Vốn dĩ cô cũng không phải là một người giỏi nhường nhịn người khác, đặc biệt là hôm nay tâm trạng cô không tốt, hành động của thằng nhóc mập này đã triệt để đốt lên cơn tức của cô.
Giang Đường mặt lạnh từ trêи cao nhìn xuống thằng nhóc mập trốn sau lưng mẹ, gằn từng chữ: "Nói xin lỗi cô."
Khuôn mặt cô cực kỳ xinh đẹp, vì kiếp trước có làm diễn viên cho nên cô có sự kiêu ngạo toát ra từ trong xương, lúc này cô lại tức giận làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên vênh váo hung hăng lạ thường.
Động tĩnh bên này đã ảnh hưởng đến người khác, mọi người đều quay đầu lại xem, thậm chí có người còn cầm điện thoại lên bắt đầu chụp.
Thấy Giang Đường nổi nóng, người phụ nữ nhanh tay lẹ mắt kéo con mình ra phía sau, nặng nề trách cứ Giang Đường, "Nó chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, cô lớn như vậy còn so đo với nó làm gì, tôi lau bàn cho cô là được, người lớn như vậy rồi sao còn để ý những chuyện nhỏ nhặt này."
Ha, hay cho câu nó chỉ là một đứa trẻ.
Giang Đường cười lạnh ra tiếng, giơ tay lấy lấy coca lạnh trêи bàn ăn, sau đó đưa đến tay Lương Thâm, "Hất."
Lương Thâm ngơ ngác: "Hả?"
"Mẹ bảo con hất."
Lương Thâm nhận lấy lon coca lạnh, cẩn thận ngước mắt lên, nhỏ giọng nói: "Con, con không dám."
Giang Đường mỉm cười: "Không sao, mẹ không đánh con."
Không đánh cậu.
Cái này được...
Sau khi được bảo đảm, Lương Thâm nhảy xuống ghế, mở nắp coca ra, hất coca lạnh như băng đến chỗ người phụ nữ và đứa nhỏ đó.
Hành động này làm mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Một lúc sau.
Người phụ nữ và đứa nhỏ đầy coca với nước đá đồng thời thét chói tai.
Lương Thâm làm chuyện xấu đến nghiện, lại đoạt lấy nửa ly trà sữa trêи tay của thằng bé, lần nữa hất lên mặt của nhóc mập, miệng còn kêu: "Cho mày hất em gái tao...!!"
Mọi người đều lộ ra vẻ TMD. ()
(): Là một cách chửi thề của Trung Quốc.
Giang Đường khoanh tay trước ngực, ánh mắt giễu cợt: "Xin lỗi, Thâm Thâm nhà tôi chỉ là một đứa trẻ, cô lớn như vậy rồi tuyệt đối cũng đừng nên so đo với bọn họ."
"..."
"... ..."
Người phụ nữ này... là ma quỷ sao!!!
Toàn bộ nhân viên trong nhà ăn đều không nhịn được muốn vỗ tay khen hay, thời đại này ai mà không gặp phải mấy đứa con nít quỷ như vậy, nhưng có thể làm như cô vậy hoàn toàn không được mấy người, dù sao... đối phương vẫn chỉ là đứa trẻ.
Hôm nay Giang Đường làm như vậy, cũng có thể coi là xả giận cho những người đã bị bọn con nít quỷ làm cho tức nghẹn.
Thấy ba người gia đình đứa nhỏ này không có hoàn hồn, Giang Đường kéo mấy đứa nhỏ định chạy, nhưng vừa quay đầu, người đàn ông trung niên kia đã nắm tóc cô lại từ phía sau.
Giang Đường bị nắm tóc đến phát đau.
"Con đàn bà thối, con mẹ nó mày đừng có chạy cho ông!"
Còn lâu!
Giang Đường đau đến nhe răng trợn mắt, lúc cô đang lục lọi tìm bình xịt phòng kẻ xấu trong túi thì tóc đột nhiên được nới lỏng, một giây kế tiếp, Giang Đường được một người đàn ông kéo ra phía sau.
Lưng anh ta không tính là rắn chắc nhưng cũng gọi là thẳng tắp ấm áp, đủ để giúp Giang Đường che chắn những ánh mắt công kϊƈɦ của mọi người.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, đập vào mắt là một khuôn mặt với gò má quen thuộc, nhưng ánh mắt anh ta thì đã thay đổi hoàn toàn.
Trong đôi mắt đào hoa của người đàn ông không còn vẻ tươi cười, vẻ mặt lạnh lẽo thâm trầm.
"Anh này, xin chú ý thái độ của anh."
Khi anh ta nói chuyện cũng tính là thân thiện, nhưng cái khí thế bức người làm cho tim người đàn ông trung niên đập thình thịch.
Người đàn ông trung niên hơi sợ hãi, lại không muốn cam chịu mà đi trước mặt nhiều người như vậy, anh ta kiên trì che chở trước mặt vợ và đứa con: "Con mẹ nó mày biết tao là ai không?"
Anh ta nói chuyện, chỉ vẫy tay.
Một giây tiếp theo, mấy người mặc thường phục đi đến, những người trẻ tuổi cả người đầy cơ bắp vây quanh bọn họ.
Người đàn ông trung niên rụt cổ lại, sửng sốt.
Anh ta dịu dàng cười nhẹ: "Bây giờ anh có thể nói rồi."
Sợ hãi sợ hãi.
Người đàn ông trung niên ôm lấy con mình, kéo tay vợ, đẩy đám người ra xám xịt chạy khỏi tiệm đồ ăn nhanh.
"Được rồi, các anh rút lui đi."
"Vâng, tổng giám đốc Hạ."
Tiệm đồ ăn nhanh lại khôi phục sự yên tĩnh.
Người đàn ông quay đầu lại, âm thanh như ngọc: "Chúng ta lại gặp mặt rồi, cô không sao chứ?"
Giang Đường: "..."
Bây giờ Giang Đường tin tưởng cô đang sống trong một cái thế giới trò chơi.
Dựa theo tình huống thật sự, cô sẽ dễ dàng phun phòng người xấu vào mặt người đàn ông trung niên, cuối cùng xảy ra xung đột, người xem nhiệt tình gọi cấp cứu, nhưng...
"Sao? Có cần đi bệnh viện không?"
"Không, không cần đâu." Giang Đường lấy lại tinh thần, khoát khoát tay.
Anh ta nhìn xung quanh một vòng, "Hình như không còn chỗ, chúng tôi có thể ngồi ở chỗ cô không?"
Giang Đường há hốc mồm: "Có thể có thể, anh cứ tự nhiên."
Anh ta cười cười, sau đó để La La ngồi kế Lương Thiển, mình ngồi ở vị trí ngoài rìa.
Đống hỗn độn trêи bàn còn chưa được thu dọn, anh ta rất tự nhiên rút khăn tay ra lau bàn sạch sẽ, cuối cùng vứt khăn ra vào thùng rác, sau khi làm xong đâu đấy hết thảy, ngước mặt cười với Giang Đường.
"Quên không giới thiệu, tôi là Hạ Hoài Nhuận."
Giang Đường sửng sốt một chút: "Hoài... Thai?" ()
() Chữ Nhuận (润) và chữ thai (孕) đồng âm.
Anh ta cúi đầu cười: "Nhuận hàm ngọc đức hoài quân tử, cha mẹ mong tôi có thể trở thành một người có phẩm đức, vì vậy đã đặt cho cái tên này, thực ra tôi cũng cảm thấy nó hơi giống hoài thai."
Cuối cùng anh ta còn nói: "Đây là cháu gái của tôi, Hạ La."
"..."
Hạ La...
Hạ La!!!