[CHƯƠNG ]
Lê Tiêu ôm con gái đứng chờ ở cửa dỗ dành, bé cưng hay giận dỗi nhưng cũng mau quên, em trông mong nhìn vào không gian rộng rãi bên trong, hỏi Lê Tiêu: "Tại sao mẹ vẫn còn chưa ra ngoài vậy hả bố?"
Lê Tiêu đưa tay lau đi mấy giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mi của con gái, cố ý nói: "Có khi nào rơi vào bồn cầu rồi không?"
An An vừa nghe liền nóng nảy vươn cổ nhìn vào, thấy bóng dáng Giang Nhu đang đi ra tới, em vội vàng vặn người muốn leo xuống: "Con nhìn thấy mẹ rồi."
Lê Tiêu nhìn theo ánh mắt của con gái, xác định đúng là Giang Nhu, hắn bèn thả bé cưng xuống dưới.
An An lon ton chạy về phía Giang Nhu. Lê Tiêu nhìn theo suốt dọc đường, chờ đến khi thấy An An đã ôm được đùi Giang Nhu hắn mới yên tâm.
Đúng lúc này, đột nhiên có người gọi hắn: "Lê Tiêu ——"
Lê Tiêu theo bản năng quay đầu nhìn lại, sau đó liền đối diện với một cặp mắt cười, người phụ nữ nọ mặc một chiếc váy dệt kim màu đen ôm sát làm tôn lên dáng người đầy đặn yểu điệu, bên ngoài là một chiếc áo khoác ngắn màu lông chồn.
Chị ta để kiểu tóc uốn sóng lớn, môi tô son đỏ, là kiểu trang điểm giống những ngôi sao nữ Hồng Kông mà Giang Nhu hay nói đến, lúc trước Giang Nhu cũng từng muốn uốn xoăn mái tóc dài của mình, nhưng sau đó lại lo lắng sẽ không tốt cho thi cử nên đổi thành duỗi thẳng.
Lê Tiêu rất thích mái tóc dài vừa đen vừa thẳng đó của Giang Nhu, lúc cô nằm trên gối xòe ra rất đẹp, lúc lay động lại càng quyến rũ hơn.
Người phụ nữ nọ cười với hắn: "Đúng là anh rồi, tôi còn tưởng đã nhận lầm người, sao anh lại ở đây?"
Còn không nhịn được mà bước lên.
Bên cạnh chị ta còn có một cô gái trẻ ăn mặc còn lộ liễu hơn, rõ ràng thời tiết còn chưa nóng lên mà cô ta chỉ mặc một chiếc váy hai dây mỏng tang, cổ áo còn trễ rất thấp, để lộ ra một khoảng lớn da thịt trước ngực, phía dưới váy còn xẻ cao lên đến đùi, bên trong thậm chí còn không mặc nội y.
Mấy người đàn ông đi ngang qua đều như có như không liếc nhìn hai người.
Lê Tiêu liếc mắt một cái liền nhìn đi chỗ khác, hắn gật đầu với Trang Tình xem như chào hỏi.
Nhưng cũng không có ý định trò chuyện.
Dường như không hiểu ý hắn, nụ cười trên mặt Trang Tình còn sâu hơn: "Đã lâu không gặp, anh có rảnh không? Cùng ăn một bữa cơm đi, trước kia anh từng giúp tôi, nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn anh."
Lê Tiêu ngay lập tức từ chối: "Xin lỗi, tôi đang bận."
Trang Tình cười cười: "Cũng đúng, công việc kinh doanh của anh bây giờ càng làm càng lớn, bận rộn cũng phải."
Sau đó như là nghĩ tới cái gì, chị ta lại nói: "Đúng rồi, tôi lại kết hôn rồi, đây là con gái riêng của chồng tôi, Diêu Thi Lăng. Chồng tôi là người tốt, anh ấy bằng lòng cùng tôi chăm sóc cho chồng trước của tôi."
Lúc nói những lời này, chị ta nhìn chằm chằm vào Lê Tiêu, giống như muốn nhìn thấy gì đó trên mặt hắn, nhưng đáng tiếc, Lê Tiêu không có lấy chút cảm xúc nào, chỉ gật đầu nói: "Chúc mừng cô, đây là chuyện tốt."
Cũng không có chút gì là muốn chào hỏi với cô gái bên cạnh Trang Tình.
Mà về phần Diêu Thi Lăng, từ khoảnh khắc Lê Tiêu quay lại, ánh mắt cô ta chưa từng rời khỏi hắn. Cô ta cũng phát hiện, bản thân đứng bên cạnh Trang Tình lâu như vậy, nhưng người đàn ông này ngoại trừ lúc nãy liếc nhìn cô ta một cái thì không thèm để cô ta vào mắt.
Không giống ánh mắt đánh giá như có như không của đám đàn ông xung quanh, người này giống như thật sự không có hứng thú gì với cô ta.
Trong lòng không phục, cô ta tiến lên một bước, dùng ánh mắt mang tính xâm lược nhìn chằm chằm Lê Tiêu, đưa tay ra cười nói: "Rất vui được gặp anh, em tên Diêu Thi Lăng, vừa du học trở về hồi năm ngoái."
Lê Tiêu nhíu mày, không thích cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm này, hắn không đưa tay ra, chỉ lạnh lùng gật đầu, căn bản là không để người nọ vào mắt.
Diêu Thi Lăng sửng sốt, không ngờ người đàn ông này lại lạnh lùng như vậy, cô ta đang muốn nói thêm gì đó, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng sữa của trẻ con: "Bố ơi —— "
Sau đó là một bóng dáng nho nhỏ nhào đến ôm chặt hai chân của Lê Tiêu.
Mà người đàn ông mới vừa nãy còn tỏ thái độ xa cách sau khi bị con gái ôm lấy thì khí chất cả người liền thay đổi, ngay lập tức trở nên dịu dàng, hắn khéo léo cúi người bế con gái lên, thấy khóe môi công chúa nhỏ dính vụn kẹo còn nhẹ nhàng giúp con gái lau sạch.
An An há miệng cho hắn xem: "Hai dì kia cho con ăn kẹo."
Lê Tiêu khẽ "Ừ" một tiếng.
Giang Nhu vừa ra đã nhìn thấy hai người phụ nữ trước mặt Lê Tiêu, người lớn tuổi hơn còn đỡ, chỉ là âm thầm đánh giá, nhưng người trẻ tuổi hơn thì khác, ánh mắt cô ta nhìn cô không hề che giấu ý thù địch ngập tràn.
Giang Nhu thấy thế, không cần suy nghĩ đã tiến lên một bước khoác eo Lê Tiêu, sau đó cười tủm tỉm hỏi: "Đây là ai thế anh?"
Trang Tình nhìn khuôn mặt xinh đẹp và tinh xảo của Giang Nhu, trong lòng có hơi chua chát, đột nhiên hiểu rõ tại sao Lê Tiêu lại chướng mắt chị ta.
Trước kia chị ta chỉ biết Lê Tiêu có một cô vợ ở quê, tuy rằng nghe nói cô vợ kia thi đậu đại học, nhưng nghĩ người đến từ một vùng quê nhỏ bé, hẳn sẽ không thể nào xinh đẹp bằng mình. Trang Tình luôn tự tin vào khuôn mặt và dáng người của bản thân, nếu không phải vì gặp Lê Tiêu, chị ta đã sớm lấy chồng, bởi vì cảm thấy bản thân không thể thua kém người khác, cho nên mới có tâm tư khác.
Cho dù có lớn hơn Lê Tiêu mấy tuổi, nhưng chị ta cũng không cần nhiều, l@m tình nhân bên ngoài cũng được rồi.
Chỉ là mặc kệ chị ta có chủ động thế nào, Lê Tiêu chưa bao giờ để ý đến chị ta, thậm chí hắn còn trốn tránh.
Trang Tình im lặng, nhưng Diêu Thi Lăng bên cạnh lại nhìn Giang Nhu bằng ánh mắt khiêu khích, thẳng thừng hỏi: "Hai người là vợ chồng sao?"
Giang Nhu cười cười, khách sáo gật đầu với cô ta.
Cô lười trả lời với loại người biết rõ vấn đề mà còn cố hỏi, quay đầu nói với Lê Tiêu: "Đi thôi anh, đi ăn cơm trước."
Lê Tiêu thì càng không muốn quan tâm hai người kia, hắn ngay lập tức bước đi.
Giang Nhu quay đầu liếc nhìn hai người kia một cái, cười nói: "Chúng tôi đi trước."
Cũng không hỏi lại hai người này là ai, mà là bắt kịp bước chân của Lê Tiêu, một tay ôm eo hắn, một tay chơi đùa với An An.
Chờ khi đã đi xa mới véo mạnh một cái bên hông Lê Tiêu.