[CHƯƠNG ]
Những năm trước, gia đình ông chủ Du mỗi dịp Tết đến đều sẽ đi du lịch nước ngoài, cho nên sau khi Lê Tiêu trở về mới không gọi điện thoại cho nhà bọn họ ngay mà là chờ qua Tết Nguyên Tiêu mới gọi hỏi xem bọn họ có rảnh hay không, hắn định đến nhà chúc Tết.
Ông chủ Du và chị Tống đã giúp đỡ Lê Tiêu rất nhiều, tuy Lê Tiêu và Giang Nhu từng vô tình cứu được Nhạc Nhạc, nhưng đó cũng là hai chuyện khác nhau, Lê Tiêu vô cùng biết ơn sự nâng đỡ của hai vợ chồng họ, cho nên bình thường vẫn hay giữ liên lạc, quan hệ giữa hai nhà rất tốt.
Lê Tiêu gọi cho ông chủ Du hai cuộc nhưng vẫn không có ai bắt máy, mãi cho đến cuộc điện thoại thứ ba thì mới có người trả lời, nhưng đầu bên kia lại truyền đến giọng của chị Tống.
Giọng chị Tống nghe hơi khàn, chị cũng không giấu giếm Lê Tiêu, nói với hắn ông chủ Du hiện đang nằm bệnh viện.
Trong điện thoại không thể giải thích rõ ràng, Lê Tiêu bèn hỏi địa chỉ rồi cúp điện thoại, sau đó dẫn theo Giang Nhu và An An đến bệnh viện.
Lái xe đến cổng bệnh viện, An An vừa nhìn thấy nơi này đã sợ tới mức không dám bước xuống xe, em vẫn còn nhớ chuyện đi tiêm mấy hôm trước, nói một cách đáng thương với Giang Nhu: "Mẹ ơi, chúng ta trở về được không, sau này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà."
Giang Nhu vội an ủi con gái: "Hôm nay không phải dẫn con đi tiêm, chúng ta đến thăm ba của Nhạc Nhạc."
Ông chủ Du nằm trong một phòng đơn VIP trên tầng mười bảy. Sau khi tìm được phòng bệnh, một nhà ba người vừa bước vào đã nhìn thấy ông chủ Du đang nằm trên giường, chị Tống và Nhạc Nhạc đang ngồi bên cạnh.
Phòng bệnh rộng rãi vô cùng yên tĩnh.
Thấy Lê Tiêu đến, ông chủ Du như thở phào nhẹ nhõm, vội mời bọn họ đến ngồi xuống.
Lê Tiêu đặt quà trong tay xuống, nhanh chóng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Chị Tống đứng lên, đôi mắt chị ửng đỏ, không còn dàng vẻ bình tĩnh và tao nhã như trước kia mà trông có vẻ tiều tụy và mệt mỏi hơn. Nhạc Nhạc cũng dường như ý thức được gì đó, đôi mắt to tròn hiện lên vẻ lo lắng, thấy Giang Nhu và Lê Tiêu đến, cậu nhóc nhỏ giọng gọi: "Con chào chú Lê, con chào thím Giang, chào An An."
Giang Nhu đi qua xoa đầu cậu nhóc.
An An không hiểu đã xảy ra cái gì, thấy Nhạc Nhạc đang ở đây, bé cưng lập tức chạy đến chỗ cậu nhóc, còn đưa mấy viên kẹo bản thân lén giấu trong túi cho Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc cố gắng nở một nụ cười gượng với bé cưng.
Chị Tống đi rót nước cho bọn họ, Giang Nhu cũng đi qua phụ giúp. Lê Tiêu ngồi vào chỗ lúc nãy chị Tống ngồi để trò chuyện với ông chủ Du, nói một hồi mới biết thì ra ông chủ Du có một khối u trong đầu, bây giờ vẫn đang đợi kết quả xem là u ác tính hay lành tính, hơn nữa đã chuẩn bị để làm phẫu thuật.
Trong phòng bếp, chị Tống và Giang Nhu đang nói chuyện: "Lúc trước chị đã sớm khuyên anh ấy đừng cố vất vả như vậy, bây giờ xem ra thân thể đã suy kiệt rồi, dù có kiếm được nhiều tiền thì cũng không bằng bản thân khỏe mạnh."
Giang Nhu nghe xong cảm động, song vẫn nghiêm túc nói: "Sẽ không có chuyện gì đâu."
Đời trước hai vợ chồng ông chủ Du tìm Nhạc Nhạc rất nhiều năm, cuối cùng bởi vì tai nạn giao thông mà rơi xuống núi rồi qua đời. Mà chuyện đó xảy ra ở rất nhiều năm sau, nói cách khác, ông chủ lúc này Du hẳn sẽ không sao hết.
Chị Tống nghe Giang Nhu khẳng định như vậy thì gật đầu: "Hy vọng như thế."
Chẳng qua trong lòng vẫn rất lo lắng.
Giang Nhu và Lê Tiêu ngồi trong phòng bệnh một lúc rồi mới đi. Lúc một nhà ba người xuống lầu, Giang Nhu có hơi không yên tâm nên bèn dẫn Lê Tiêu và An An đi làm kiểm tra toàn thân.
Sau khi bị rút máu, An An không chịu để cho Giang Nhu ôm, khóc lóc nói mẹ là đồ lừa bịp.
Giang Nhu nghe xong dở khóc dở cười, ngụy biện: "Mẹ lừa con khi nào chứ? Đó là rút máu, không phải tiêm."
Công chúa nhỏ dẩu môi quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý đến cô.
Lê Tiêu ôm An An đứng trước cửa nhà vệ sinh chờ Giang Nhu. Giang Nhu đi vệ sinh, sau khi đi ra thì gặp được hai đàn em khóa dưới nên đứng hàn huyên một lát.