[CHƯƠNG ]
Khi chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Lê Tiêu, bà ta có hơi quẫn bách song vẫn không chịu đi, hai tay nắm góc áo, nói một cách lấy lòng: "Mẹ nghe nói hai người về nên tới xem thử."
Lê Tiêu không có chút thiện cảm nào với người mẹ ruột này, hắn nói thẳng: "Bây giờ thì thấy rồi, vậy về đi."
Nói xong liền xoay người đi vào nhà.
Lâm Mỹ Như thấy thế, không thể không nóng vội nói: "Ai da, đứa nhỏ này thật là, mẹ là mẹ mày, thái độ này của mày là sao đây?"
Thấy Lê Tiêu không dừng bước, Lâm Mỹ Như vội nói: "Mẹ biết trước kia mình có chỗ không đúng, nhưng dù sao chúng ta cũng là mẹ con, máu chảy ruột mềm, mày ở phương Nam xa xôi không lo được thì thôi, nhưng mày trở về đã nhiều ngày như vậy cũng không biết đến thăm mẹ, mày có còn lương tâm hay không đây? Mẹ cũng không muốn gì nhiều, chỉ cần mày giúp mẹ ly hôn, sau đó mua cho mẹ một căn nhà ở thành phố, mẹ nghe nói mày ở phía Nam kiếm được rất nhiều tiền, còn ở nhà lầu, nhiêu đây chắc cũng không đáng là bao đúng không?"
Lê Tiêu nghe xong kinh ngạc nhìn qua.
Lâm Mỹ Như nhìn thẳng vào hắn, không biết vì sao lại có hơi chột dạ cùng với ngột ngạt.
Thật ra dù chỉ mấy năm không gặp, Lâm Mỹ Như đã cảm thấy thằng con trai này của mình hoàn toàn thay đổi, trước đây là bề ngoài hung dữ, bây giờ bề ngoài không hung dữ, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, dù chỉ là đứng ở đó cũng khiến cho bà ta có hơi không dám ngẩng đầu.
Nhưng khi nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, bà ta vẫn cố hết sức cắn răng không chịu đi, như thể nhất định phải đợi được hắn đồng ý.
So với đứa con trai này, hiện tại nhà họ Hà đối xử với bà ta còn đáng sợ hơn rất nhiều, từ sau khi hai vợ chồng Lê Tiêu xuống phía Nam, ngày tháng của Lâm Mỹ Như càng ngày càng trôi qua một cách khó khăn.
Hà Văn Hoa không có ở nhà, hắn vừa tốt nghiệp xong liền đến thành phố bên cạnh, con dâu cũng không thể làm gì hắn nên trút cơn giận lên người bà ta, Lâm Mỹ Như đánh không lại cô ta nên chỉ có thể bị cô ta bắt nạt mỗi ngày. Lão Hà lại bị nhà mẹ đẻ của con dâu đánh cho nằm liệt giường không làm được gì hết, ăn uống tiêu tiểu đều bắt một mình bà ta lo liệu, không làm thì ông ta nổi điên lên, Hà Văn Anh còn thường xuyên đến tống tiền, cả nhà họ ức hiếp một mình bà ta.
Lâm Mỹ Như thật sự không muốn ở trong căn nhà đó nữa, cho nên vừa nghe tin Lê Tiêu trở về, bà ta đã lập tức chạy đến đây, trong ấn tượng của bà ta, đứa con trai này của bà ta rất lợi hại, lần nào có chuyện gì đều có thể đến tìm nó giải quyết.
Lê Tiêu nhìn mái tóc hoa râm cùng khuôn mặt phong trần của Lâm Mỹ Như, hắn khẽ cười một tiếng, song ngữ khí lại rất kiên quyết: "Không có tiền, chuyện này bà hẳn nên đến mà tìm Hà Văn Hoa đi."
Lâm Mỹ Như nào dám đi tìm Hà Văn Hoa, Hà Văn Hoa hiện tại mỗi lần nhìn thấy bà ta, ánh mắt của hắn đều rất đáng sợ, giống như bà ta là kẻ thù của hắn, còn luôn hỏi thăm bà ta về chuyện của Lê Tiêu, thấy bà ta không biết, hắn liền nói rất nhiều về cuộc sống hiện tại của Lê Tiêu với bà ta, nói Lê Tiêu giờ là ông chủ lớn, kiếm được hàng trăm triệu mỗi năm, sống trong một ngôi nhà lớn…
Mới đầu bà ta còn không thèm để ý, nhưng nghe nhiều lần thì cũng không khỏi tin tưởng, nhất là khi nghe tin Mã Ái Hoa bên cạnh nhà họ Lê thường xuyên nhận được đồ tốt hai vợ chồng Lê Tiêu gửi từ phía Nam vào, trong lòng bà ta ít nhiều gì cũng thấy hối hận, vốn dĩ mấy thứ này nên là của bà ta.
Lâm Mỹ Như đã rất nhiều lần âm thầm đến chỗ Mã Ái Hoa, muốn thông qua Mã Ái Hoa liên lạc với Lê Tiêu, nhưng Mã Ái Hoa kia lại rất xấu tính, luôn giở trò lừa gạt bà ta. Cuối cùng, sau khi vất vả lắm mới liên lạc được, Lê Tiêu lại không thèm để ý đến bà ta.