[CHƯƠNG ]
Trước khi Giang Nhu và Lê Tiêu chuẩn bị rời khỏi huyện thành, cũng không biết Lâm Mỹ Như nghe từ đâu tin tức bọn họ đã trở lại nên cố ý tìm đến đây.
Bà ta dắt tay một bé trai, lén lút đứng trước cửa dò xét. Mùa đông ở quê rất lạnh, mấy ngày sau Tết vẫn có tuyết rơi, Giang Nhu và Lê Tiêu chỉ đành rúc trong nhà sưởi ấm.
Hai vợ chồng Vương Mẫn Quân đã trở lại cho nên Giang Nhu và Lê Tiêu cũng không tiện qua nhà bên cạnh, cũng bởi vì hôm nay tuyết rơi, bằng không Lê Tiêu đã dẫn mẹ con Giang Nhu ra bờ sông câu cá rồi.
Lê Hân cũng rúc trong phòng không ra ngoài, chỉ có An An một mình chơi đùa bên ngoài.
Có lẽ là do từ nhỏ đã được ăn ngon uống tốt nên thân thể của đứa nhỏ này rất tốt, bình thường rất ít khi bị bệnh, thế cho nên khi con gái muốn ra ngoài chơi, Giang Nhu và Lê Tiêu cũng không ngăn cản, để tùy ý cục cưng.
Lúc Lâm Mỹ Như trốn trước cửa sân nhìn trộm, An An rất nhanh đã phát hiện ra bà ta, tuy bé cưng khi ra ngoài rất nhát gan, nhưng khi ở nhà, ỷ có bố mẹ ở đây thế nên em cũng can đảm hơn, lon ton chạy đến cửa sân, bắt chước dáng vẻ nhìn trộm của Lâm Mỹ Như.
Lâm Mỹ Như mới vừa ló đầu ra đã đối diện với một khuôn mặt nhỏ, bà ta hoảng sợ la lên: "Ai da mẹ tôi ——"
An An cũng hoảng sợ, không cần suy nghĩ đã đã quay đầu hướng vào nhà trong kêu: "Mẹ ơi — "
Hai vợ chồng nghe con gái kêu vội vàng chạy ra, sau đó nhìn thấy Lâm Mỹ Như ôm ngực chỉ vào An An, tức giận nói: "Đứa nhỏ này sao lại nghịch ngợm như vậy chứ? Hù chết người ta mà."
An An vô tội nhìn bà ta, nghe mẹ gọi mình liền xoay người chạy về phía sau, sau đó trốn sau lưng Giang Nhu.
Giang Nhu đưa tay bao bọc lấy bàn tay lạnh buốt của con gái, nhìn về phía Lâm Mỹ Như trước cửa sân.
Mấy năm không gặp, Lâm Mỹ Như đã già hơn trong ấn tượng của cô rất nhiều, gần một nửa mái tóc đã bạc phơ, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn, người gầy đi rất nhiều, cả khuôn mặt hóp lại, trông có mấy phần khắc nghiệt và dữ tợn.
Bên cạnh bà ta còn có một đứa bé trai khoảng ba bốn tuổi, dường như không có ai giúp thằng bé sửa soạn, ăn mặc rất luộm thuộm, áo khoác trên người thủng nhiều lỗ, cũng không nhìn ra màu sắc ban đầu, cả người dơ bẩn, trên mặt và trên tay đều là nước mũi đã khô lại, đóng thành từng mảng.
Cái mũi nhỏ còn không ngừng sụt sịt, hít không lên liền nâng cánh tay lên chùi, làm cho nước mũi màu vàng dính hết lên cánh tay.
An An sau lưng Giang Nhu thấy vậy, nắm quần mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, cậu ấy không giữ vệ sinh."
Bình thường Giang Nhu rất chú trọng vệ sinh của An An, cô dặn con gái phải thường xuyên tắm rửa gội đầu, trước khi ăn cơm phải rửa tay… Bé cưng nghe nhiều nên luôn nhớ kĩ.
Giang Nhu xoa bóp tay cho con gái không lên tiếng, không riêng gì đứa nhỏ này luộm thuộm, Lâm Mỹ Như cũng rất luộm thuộm. Cô không nói cuộc sống trước kia của mình như thế nào, nhưng ít ra vẫn giữ cho bản thân sạch sẽ, đâu giống như bà ta lúc này, quần áo cũ kĩ không biết bao lâu chưa giặt, cổ tay áo và trước ngực đều rất bẩn.
Lâm Mỹ Như thấy Lê Tiêu cùng Giang Nhu đi ra, bà ta nhất thời không nhận ra, chỉ ngơ ngác nhìn hai người, sau đó kịp phản ứng, nhỏ giọng gọi: "Lê Tiêu? Giang Nhu?"