Tiêu Bình Dương ôm chặt lấy Vĩnh Ninh công chúa vào trong ngực, ngăn lại tầm mắt của nàng, sau đó lạnh lùng đem kiếm mỏng từ trên ngực tên binh sĩ gầy rút ra, máu bắn tung tóe, lại không nhiễm chút nào lên người Vĩnh Ninh công chúa.
Vĩnh Ninh công chúa không thể tin nổi trừng lớn hai mắt, nước mắt từ khóe mắt nàng tuôn ra, toàn thân nàng run rẩy, không phải bởi vì sợ hãi, nàng gắt gao nắm chặt lấy tay áo của Tiêu Bình Dương giống như nếu buông tay ra thì người trước mắt sẽ biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa: “Bình Dương? Bình… Bình Dương?”
“Thật xin lỗi, ta đến chậm, thật xin lỗi, thật xin lỗi.” – Tiêu Bình Dương lau sạch máu trên tay, đưa tay sờ sờ tóc Vĩnh Ninh công chúa trấn an.
Rõ ràng thời điểm quốc gia bị diệt không sợ hãi, thời điểm chỉ có một thân một mình cũng không sợ hãi, bị người khi nhục cũng không kinh hoảng, thế nhưng vì sao cứ đến thời điểm được người an ủi, bao nhiêu tủi thân lại trào lên cổ họng, nghẹn ở trong tim cơ chứ?
Vĩnh Ninh công chúa không biết, nàng chôn trong ngực Tiêu Bình Dương, bắt đầu gào khóc, giống như muốn đem tất cả kiềm chế đều khóc ra, để đến khi lau khô nước mắt rồi lại trở về là cô nương thiên chân vô tà khua lên thủy tụ khiêu vũ.
Đợi đến khi tâm tình thoáng bình phục, Vĩnh Ninh công chúa xoa hai mắt đỏ bừng, vừa thút thít khóc vừa nấc hỏi: “Bình, Bình Dương, ngươi, ngươi sao lại ở đây?”
“Tin tức Bắc quốc đánh nhau với Nam Yến quốc truyền đến Tây Thục quốc, nhưng Tây Thục quốc đều có giao hảo với cả Bắc quốc và Nam Yến quốc, cho nên không tiện xuất binh, ta chỉ có thể tự mình chạy đến.”
“Ngươi, ngươi, ngươi tới một mình?”
“Không phải, mặc dù Tây Thục quốc không thể phái binh, nhưng mà ta có tiểu đội của mình, có điều ta lo rằng mang binh tiến vào cung sẽ khiến hai nước phân tranh, cho nên hiện tại một mình tiến cung tìm nàng. Vả lại lúc ở dịch trạm ngoài thành ta còn gặp được hai người, ta tranh thủ thời gian mang ngươi ra ngoài.” – Nói xong, Tiêu Bình Dương dắt tay Vĩnh Ninh công chúa, muốn đi ra ngoài điện, bỗng nhiên lại dừng bước.
Yến Hà Thanh đứng ở cửa tẩm cung, ánh mắt chuyển đến thân thể hai người đang nằm trên đất, cuối cùng rơi vào trên thân Tiêu Bình Dương.
Tiêu Bình Dương rút kiếm mỏng trên hông ra, bảo hộ ở phía trước Vĩnh Ninh công chúa, nàng khẽ cắn môi dưới, tựa như đang tìm lý do gì đó để giải thích.
Yến Hà Thanh bình tĩnh đem ánh mắt chuyển đến kim ngọc rơi ra từ trong ngực thi thể trên mặt đất cùng với quần áo bị xé rách trên người Vĩnh Ninh công chúa, chỉ qua vài lần trong lòng đã đại khái đoán được chuyện gì xảy ra ở nơi này.
Tiêu Bình Dương đè xuống bối rối trong lòng, bình tĩnh nói: “Binh sĩ nước ngươi…”
“Nam Yến quốc ta không có binh sĩ không tuân thủ quân quy.” – Yến Hà Thanh đạm nhạt cắt lời nàng, vừa quay người rời đi vừa nói: “Nếu muốn xuất cung, phía tây không có binh sĩ trấn thủ.”
Tiêu Bình Dương chưa từng nghĩ Yến Hà Thanh sẽ dễ dàng thả hai người các nàng rời đi, ngây ra một hồi mới thu kiếm lại: “Đa tạ.”
“Chờ một chút!” – Vĩnh Ninh công chúa đột nhiên từ sau lưng Tiêu Bình Dương bước ra vài bước, gọi Yến Hà Thanh lại.
Bước chân Yến Hà Thanh dừng lại, nghiêng người nhìn nàng.
“Hoàng thượng ca ca, ngài ấy, ngài ấy thế nào?” – Bởi vì sợ nghe được tin dữ, ngực Vĩnh Ninh công chúa phập phồng, nhưng nếu không hỏi cho rõ ràng thì lại cảm thấy cực kỳ nóng ruột nóng gan.
Đôi mắt Yến Hà Thanh hơi lạnh, hắn đứng yên mấy giây, trầm mặc quay người rời đi.
Hắn không biết phải trả lời thế nào, bởi vì trong lòng hắn, Tiêu dư An cùng với quân vương Bắc quốc trước nay đều không phải là cùng người, mà hoàng thượng ca ca trong miệng Vĩnh Ninh công chúa, lại không chỉ đơn giản là Tiêu dư An.
Vĩnh Ninh công chúa cùng Tiêu Bình Dương bất an nhìn nhau, Tiêu Bình Dương nắm chặt lấy tay nàng, ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, chúng ta rời cung trước.”
—
Tiêu dư An vốn cho rằng mình sẽ bị ném vào địa lao băng lãnh, kết quả khi tỉnh lại lại phát hiện bản thân đang nằm trên giường ở tẩm cung, điều này khiến hắn nhất thời có chút không tin nổi.
Sau khi ngây ngốc qua đi, Tiêu dư An phát hiện tứ chi mình bất lực, toàn thân nóng bừng, cổ họng khô chát, hắn đưa tay sờ sờ trán, quả thật là sốt đến nóng hổi rồi.
Năm hạn tới rồi, gần đây xui quá là xui.
Nếu có cơ hội nhìn thấy quân vương thiếu niên Bắc quốc, Tiêu dư An thề mình nhất định phải túm lấy cổ áo hắn, vừa lắc vừa gào: Rèn luyện thân thể đi người anh em à, ngươi còn là công đấy! Nhược công là cái thứ không có tương lai! Không có tương lai!
Cơ mà kể ra thì mình bị lạnh hơn nửa ngày cũng chỉ phát sốt, cũng không bị lạnh đến chết.
Tiêu dư An chống người dậy ngồi tự vào giường, trên cánh tay truyền đến đau nhức thấu xương, Tiêu dư An giơ cánh tay lên trước mắt nhìn, thấy nơi mình dùng chủy thủ cắt ra đã được quấn băng vải trắng sạch sẽ.
Đây là Yến Hà Thanh… đã hả giận rồi?
Tiêu dư An nhẹ nhàng nhíu mày.
Được rồi, tâm tư của nam chính ngươi đừng có đoán mò.
Bị sốt đến đầu trướng đau, Tiêu dư An chậm rãi xuống giường, vịn bàn muốn rót cốc nước uống, hắn vừa mới rót đầy chén sứ nhỏ thì cửa tẩm cung đột nhiên bị người hung hăng đạp mở, một đại hán lưng hùm vai gấu xuất hiện ở ngoài cửa.
Đầu tiên, đại hán đối Tiêu dư An lộ ra thần sắc ngoài cười nhưng trong không cười, sau đó đưa tay đóng cửa lại, lúc này mới chậm rãi ung dung đi đến trước mặt Tiêu dư An hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?”
Đối với loại người tự chọn mù mắt này, Tiêu dư An vẫn có thể bảo trì kiên nhẫn: “Uống nước.”
“A, uống nước à.” – Đại hán quái thanh quái khí kéo dài thanh âm, đột nhiên nện một quyền lên bụng Tiêu dư An.