Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

chương 84

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Đại ca, chúng ta làm thế này lỡ như bị phát hiện sẽ bị ăn quân trượng đó!”

Lúc này, quân đội Nam Yến quốc còn đang trú đóng ở bên ngoài cung điện Bắc quốc, nhưng trong cung điện Bắc quốc lại xuất hiện hai thân ảnh của binh sĩ Nam Yến quốc, trong đó một binh sĩ hơi gầy nhón lấy chân, nhìn bốn phía, mặt mũi tràn đầy hốt hoảng muốn giữ chặt lấy binh sĩ hơi cường tráng phía trước.

“Đồ thỏ đế, thế thì ngươi trở về đi, cái tài này để ta tự mình phát.” – Binh sĩ cường tráng kinh bỉ nhìn binh sĩ gầy một chút, trên mặt lộ vẻ khinh thường, tăng nhanh bước chân.

Binh sĩ gầy do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn đuổi theo sát binh sĩ cường tráng kia.

Hai binh lính càn quấy này dự định thừa dịp quân đội còn chưa tiến cung, đến vơ vét chút tài vật của người đào vong, dù sao thì chỗ này cũng từng là cung điện Bắc quốc, quả nhiên chưa qua bao lâu, hai người đã tìm được không ít bảo bối.

“Đại ca, cũng được khá khá rồi nhỉ? Trở về chứ?” – Binh sĩ gầy đem nửa viên ngọc bội phỉ thúy nhét vào trong ngực, quay đầu nói với binh sĩ cường tráng.

Binh sĩ cường tráng từ trong một chiếc hộp trang điểm móc ra một khối vàng nhỏ, vừa muốn gật đầu thì đột nhiên dừng lại ở đại điện phía trước: “Chờ một chút, lục soát xong cái điện này thì rời đi.”

Binh sĩ gầy thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng: “Vàng son lộng lẫy như vậy nhất định sẽ có rất nhiều đồ tốt, nhỉ? Cái bảng hiệu này sao còn chưa rơi, đại ca, đây là chữ gì? Cái gì Vĩnh?”

“Ngươi cần gì phải biết đó là chữ gì? Mẹ nó, nhanh nhanh một chút! Lằng nhà lằng nhằng!” – Binh sĩ cường tráng gầm nhẹ một tiếng, quay người đi vào trong điện.

Phía bên trong điện không lộn xộn bừa bộn như bên ngoài điện, hai người thoáng cái sững sờ, nhưng vẫn lớn mật đi vào bên trong, binh sĩ cường tráng liếc nhìn hai phía, nhấc chân đi vào phía sương phòng bên cạnh cung điện. Binh sĩ gầy không hiểu, vừa cùng đi theo bên cạnh vừa hỏi: “Đại ca, tại sao không đi chính điện?”

“Ngươi hiểu cái rắm gì, đại điện này xem ra chính là chỗ ở của công chúa hay là hoàng tử gì đó, loại người như bọn chúng thì đồ vật quý giá gì cũng đều để ở sương phòng.” – Lỗ mũi binh sĩ cường tráng thở phì ra một hơi, hừ một tiếng.

Binh sĩ gầy bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đại ca đỉnh thật, quá đỉnh!”

Hai người bước nhanh đến điện bên cạnh tẩm cung, thấy cửa phòng đóng chặt, tiến lên vài bước đá văng cánh cửa, lập tức không hẹn mà cùng sửng sốt.

Bọn hắn vạn vạn không ngờ tới, trong tẩm cung này vậy mà lại có người.

Vĩnh Ninh công chúa bị tiếng đạp cửa thô bạo vang lên dọa cho hoảng sợ, toàn thân run lên, nàng ổn định lại tâm thần, quay đầu nhìn lại.

Một thân váy sa màu trắng, khuynh quốc khuynh thành.

“…Đây… đây…” – Hai mắt binh sĩ gầy nhìn thẳng, miệng mở lớn nửa ngày cũng không nói ra được một câu đầy đủ.

“Cô gái này đẹp quá!” – Nước miếng của tên binh sĩ cường tráng suýt chút nữa từ trong miệng chảy ra.

“Đại, đại ca, dù sao cũng không có ai, hai là chúng ta… chúng ta…” – Binh sĩ gầy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Vĩnh Ninh công chúa, bước từng bước qua.

“Ngươi làm gì đó!” – Binh sĩ cường tráng quát lớn với hắn.

“Đại ca, ta muốn… ta muốn…” – Binh sĩ gầy gãi gãi đầu, bộ dáng lấm la lấm lét: “Đại ca, ta chưa từng thấy qua cô gái nào xinh đẹp như vậy, chỉ muốn nếm thử tư vị tiêu hồn, vả lại dù sao hiện tại cũng không có ai, khi nào chúng ta xong việc thì giết chết nàng chôn ở hậu viện, sẽ không có ai biết đâu. Đại ca, ta không để ý, để ngươi lên trước, ta…”

Binh sĩ gầy còn chưa nói xong đã bị binh sĩ cường tráng tát cho một cái vào mặt: “Con mẹ nó, ngươi… ta nhổ vào, nhìn cái đức hạnh kia của ngươi kìa, người không muốn làm lại muốn làm súc sinh à, lấy chút đồ vật rồi đi nhanh lên.”

Binh sĩ gầy bị tát cho sửng sốt, sau khi yếu ớt gật đầu đi theo binh sĩ cường tráng, đột nhiên rút đao bên hông ra chém lên cổ binh sĩ cường tráng.

Máu từ trên cổ binh sĩ cường tráng tuôn ra, hai mắt trợn tròn, che cổ, một câu cũng không nói thành lời đã tắt thở.

Binh sĩ gầy cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Vĩnh Ninh công chúa.

Một loạt sự kiện vừa mới xảy ra sớm đã khiến Vĩnh Ninh công chúa kinh sợ, thế nhưng cửa đã bị hai người kia chặn lại, không có cách nào đào thoát, Vĩnh Ninh công chúa bối rối chạy tới cửa sổ muốn theo đường cửa sổ chạy trốn, đáng tiếc nàng vừa giẫm lên khung cửa đã bị tên binh sĩ gầy kia nắm chặt cổ chân kéo xuống.

“Thả ta ra!” – Vĩnh Ninh công chúa kêu lên sợ hãi, sắc mặt đã sớm trắng bệch, nàng mặc dù ở nơi thâm cung đã lâu, thuở nhỏ hồn nhiên ngây thơ, nhưng cũng hiểu được lòng người hiểm ác, cũng hiểu rõ mình tiếp theo sẽ phải chịu tình cảnh gì.

“Thành thật một chút cho ta!” – Binh sĩ gầy hung tợn bịt miệng Vĩnh Ninh công chúa, bắt đầu xé rách quần áo của nàng.

Vĩnh Ninh công chúa ra sức giãy dụa, thế nhưng nàng sao có thể đấu lại một binh lính, chỉ mới giằng co một hồi quần áo đã bị xé hơn phân nửa. Vĩnh Ninh công chúa nào phải chịu qua vũ nhục như vậy, toàn thân nàng run rẩy, tứ chi phát lạnh, chỉ cảm thấy sợ hãi cùng buồn nôn tựa như bàn tay binh sĩ gầy kia mang theo tanh tưởi hôi thối đang che lấy miệng mũi nàng, không cho nàng cơ hội thở ra.

Nhưng mà Vĩnh Ninh công chúa không hề tử bỏ giãy dụa, thừa dịp binh sĩ gầy hùng hùng hổ hổ cởi quần áo, dùng đầu gối đá vào dưới háng hắn, sau đó cấp tốc bò lên.

“Đồ đê tiện!” – Binh sĩ gầy bị đau, cánh tay buông lòng, nhưng rất nhanh đã đứng lên, ngăn lại những nơi có thể thoát ra ngoài là cửa và cửa sổ, lại đưa tay đến bắt Vĩnh Ninh công chúa.

Mắt thấy mình lại sắp bị bắt được, Vĩnh Ninh công chúa thở gấp hai tiếng, đột nhiên xoay người xuống đâm đầu vào cột.

Cả đời nàng vô ưu vô lự, tại Bắc quốc, được phụ hoàng, hoàng huynh bảo hộ mà an khang trưởng thành, bây giờ không có ai bảo hộ nàng, vậy nàng cũng chỉ có thể tự mình bảo vệ mình.

Vĩnh Ninh công chúa không sợ, không sợ một thân một mình, nàng mặc dùng chưa từng rời khỏi cung nhưng cũng biết thế nào là kiên cường.

Cho nên một cái đập đầu này, là tôn nghiêm cuối cùng của nàng khi làm công chúa Bắc quốc, là kiên quyết cuối cùng của nàng, là trong sạch cuối cùng của nàng, là biểu hiện dứt khoát cũng không sợ hãi của nàng.

Nhưng khi trong giây lát sắp đụng vào cây cột kia, Vĩnh Ninh công chúa đột nhiên dừng bước, nàng bỗng nhiên quỳ gối sụp xuống, hai tay gắt gao siết thành quyền, hai hàng thanh lệ rơi dài trên mặt.

Nàng không sợ chết, thế nhưng nàng đã đồng ý với hoàng huynh, nàng đã đồng ý với hắn dù có thể nào cũng phải sống tiếp.

Binh sĩ gầy vốn bị sự quyết tuyệt của Vĩnh Ninh công chúa làm cho kinh hãi, thấy nàng đột ngột dừng lại, vừa thở ra một hơi vừa cười dâm đi qua: “Ây dà, sợ chết hả? Đừng lo lắng, hầu hạ gia thật tốt, để đại gia dễ chịu thì sẽ lưu lại cho ngươi một mạng.”

Mắt thấy binh sĩ gầy duỗi tay sắp đụng đến Vĩnh Ninh công chúa, bỗng nhiên trước cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Binh sĩ gầy quá mức sợ hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mắt nhoáng lên một cái bóng đỏ, chỉ sau một giây, áo bào đỏ thắm gắt gao trùm lên thân Vĩnh Ninh công chúa, trước ngực binh sĩ gầy cũng bị kiếm mỏng xuyên qua.

Truyện Chữ Hay