Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Sau này không cho anh gặp hắn nữa." Quý Khinh Chu nói, "Một lần cũng không."
"Được." Sở Thành trả lời không chút do dự.
"Cũng không được nói chuyện điện thoại với hắn! Anh block hắn liền đi!"
Sở Thành nghe vậy mở hộp chat ra kéo La Dư Tân vào danh sách đen, "Đã block."
Quý Khinh Chu vẫn chưa hết giận, phồng má tức tối nhìn anh.
Sở Thành thấy cậu như này đáng yêu quá, muốn chọt má ghê, nhưng vướng cái Quý Khinh Chu không ở đây nên anh chỉ có thể chọt chọt màn hình, Quý Khinh Chu lập tức né sang một bên, "Không cho chọt má, anh mất tư cách này rồi."
Sở Thành chịu thua, dịu giọng dỗ ngọt cậu, "Vẫn giận tôi à? Đừng thế, lần này là lỗi của tôi, sẽ không có lần sau đâu."
Quý Khinh Chu hừ một tiếng, không thèm nhìn anh.
Sở Thành lại tiếp tục dỗ cậu, "Nhưng cũng đâu phải không thu hoạch được gì, tôi bẫy hắn vạn làm phí lót đường cho em, về sau để fans của em cầm tiền tên đó đi đấm fans tên đó, phê ghê không?"
"Gì cơ?" Quý Khinh Chu không hiểu, "Anh bẫy hắn vạn thế nào?"
"Tên đó một hai bảo là tôi giúp hắn, nhất định phải trả công cho tôi, tính tôi thẳng thắn không thích làm màu, hắn đã muốn cho tôi cũng ngại từ chối, tôi lên mạng tra thấy giúp người gặp nạn phần thưởng cao nhất là vạn, tôi chốt luôn với hắn vạn, dựa trên kịch bản hắn biên thì số tiền này chẳng bõ gì."
"Anh biết thừa hắn diễn mà vẫn lấy à?" Quý Khinh Chu cười cũng quên luôn việc giận anh, "Quả là tính tình thẳng thắn không thích làm màu."
Sở Thành thấy cậu cuối cùng cũng chịu cười thì yên tâm hẳn, "Tôi cho hắn cơ hội rồi, chính hắn nói không báo đáp tôi thì lòng hắn không yên, thân là công dân nhiệt tình tốt bụng sao tôi có thể mặc cho người khác không yên lòng được đây?"
Quý Khinh Chu thấy câu này mới đúng là được hời lại còn ra vẻ, "Nếu hắn biết anh tiêu tiền của hắn như này thì lòng hắn có yên không tôi không biết, nhưng chắc chắn tim hắn không ổn đâu."
"Chịu, ai bảo hắn muốn bẫy tôi, tôi dễ bẫy vậy sao? Tôi là gian thương đấy."
Quý Khinh Chu cúi đầu cười khẽ, nghĩ thầm mấy lúc như này Sở Thành đáng yêu thật.
"Nên em đừng giận nữa nhé?" Sở Thành thấy hình như cậu không còn cáu nữa, lại nhẹ giọng dỗ dành, "Nể tình tôi nộp súng của địch lên cho em sử dụng."
Sau khi vượt qua giai đoạn ngạc nhiên ban đầu khi Sở Thành nói với cậu điều này thì thực sự cậu cũng không giận đến vậy, cậu không giận Sở Thành, cậu chỉ không thích việc Sở Thành và La Dư Tân có bất kỳ mối liên hệ nào thôi.
"Sau này anh không được để ý đến hắn nữa." Quý Khinh Chu nghiêm túc nói, "Cho dù hắn có chạy tới trước mặt anh thì cũng không được."
"Ừ." Sở Thành gật đầu, "Nghe em hết."
Quý Khinh Chu hài lòng, tâm trạng cũng dần tốt lên, nếu lúc này cậu ở cạnh Sở Thành chắc sẽ không nhịn được mà ôm anh, nhưng hai người họ lại đang cách xa nhau, chỉ có thể nhìn đối phương qua màn ảnh. Quý Khinh Chu nghĩ, hình như cậu có hơi nhớ Sở Thành.
°
Ngày tháng , Quý Khinh Chu và Ứng Niên chính thức hơ khô thẻ tre. Quý Khinh Chu vốn muốn về chung với cậu ta, nhưng Ứng Niên còn phải tham gia hội nghị nhãn hàng nên cả hai chia tay ở sân bay, hẹn khi khác gặp sau. Bọn họ quay phim với nhau tháng, cũng đã thân thiết hơn trước nhiều, với cả Quý Khinh Chu cũng biết khá nhiều về chuyện cá nhân của Ứng Niên. Nghĩ đến chuyện giữa cậu ta và Đường Dục, Quý Khinh Chu không khỏi thở dài, cậu cảm thấy tình yêu xung quanh mình đều không có kết cục tốt đẹp, cha mẹ cậu, Ứng Niên và Đường Dục, không có đôi nào được lâu dài.
Cậu bất giác sờ lên mặt dây chuyền trên cổ, cứ quý trọng hiện tại đi vậy.
°
Sở Thành như cũ lái xe tới đón cậu rồi cùng đi ăn.
"Gần đây La Dư Tân có tìm anh không?" Quý Khinh Chu đột nhiên nhớ đến, "Anh ta hơ khô thẻ tre rồi vẫn chưa tìm anh à?"
"Không có, chắc biết bị tôi block nên bỏ cuộc rồi."
Quý Khinh Chu cảm thấy không đơn giản như vậy, nhưng cậu không ưa La Dư Tân nên không muốn nói nhiều về hắn, bởi vậy sau khi có được đáp án mình muốn thì đổi đề tài.
Trong thời gian quay [Chá Cô Thiên], Chu Thành Phong nhận giúp cậu mấy cái đại ngôn và tạp chí, nhưng chưa chụp cái nào cả, giờ vừa quay phim xong cũng đến lúc đi chụp đại ngôn với tạp chí rồi.
Sở Thành thấy đúng lúc thật, "Chụp nhanh nhanh để Thanh Thanh cầm vạn đi mua."
"Anh trẻ con quá vậy." Quý Khinh Chu không nghĩ anh vẫn còn nhớ tới chuyện này, không khỏi cười một tiếng.
"Em không trẻ con à? Không trẻ con mà cười hử? Em rõ thích chí còn gì."
Quý Khinh Chu giảm bớt nét cười ngay lại, gắp cho Sở Thành một đũa thức ăn, "Anh ăn đi."
°
Đến tối Sở Thành xem lại lịch làm việc của mình thấy có thời gian trống, tiện thể bảo Quý Khinh Chu, "Để tôi xem rồi chọn một ngày dắt em đi chơi, hôm sinh nhật định là cho em vui chút chẳng ngờ em lại say, sau thì phải quay phim, giờ đúng lúc em không bận gì mấy, dẫn em đi xả hơi tí cho thư giãn đầu óc."
"Được, thế có gọi bọn An Nghi luôn không? Hôm đó do tôi mà anh cũng về sớm, chắc mấy người họ chưa chơi đã đâu."
"Không gấp, khi khác đi, còn đầy dịp ra đấy, lần này chỉ hai ta thôi."
Quý Khinh Chu nghe vậy, thấy thế cũng được, trong lòng cũng có chút ngọt ngào, "Ừ."
°
Sở Thành dẫn cậu đến chỗ tổ chức sinh nhật của anh lần trước, đặt một phòng bida chuẩn bị chơi. Quý Khinh Chu không biết đánh bida, lúc đi học cậu có chơi thử mấy lần với bạn cùng lớp nhưng đánh vẫn không được giỏi cho lắm. Sở Thành thì rất thạo trò này, vô cùng tự nhiên nói với cậu, "Tôi dạy em."
Anh chỉ Quý Khinh Chu cầm chặt cây cơ, từ từ cúi thấp người xuống, nhắm thẳng vào viên bi trắng. Động tác của Quý Khinh Chu hơi cứng, Sở Thành nhắc cậu thả lỏng rồi vòng ra sau Quý Khinh Chu, nắm tay cậu đánh thẳng vào viên bi.
"Oành" một tiếng, bi đỏ lăn vào lỗ.
Quý Khinh Chu ngạc nhiên nhìn rồi chỉnh lại tư thế, nhắm vào một viên bi khác, nhưng lần này không có sự trợ giúp từ Sở Thành thì không có đánh vào. Cậu cũng không nhụt chí, đợi Sở Thành đánh xong thì đánh tiếp, có điều chẳng trái nào vào lỗ.
Sở Thành thấy vậy, đi tới chỉnh lại tư thế cho cậu, nắm tay cậu đánh bi vào lỗ lần hai. Trông Quý Khinh Chu khi bi vào lỗ có vẻ rất vui, anh ghé sát vào hạ tông giọng xuống hỏi cậu, "Muốn thắng à? Muốn cứ nói, tôi đánh với em như này suốt cũng được."
Do tư thế hiện tại nên hai người họ cách nhau rất gần, lúc Sở Thành nói chuyện hơi thở của anh liên tục phả vào tai cậu, khiến vành tai Quý Khinh Chu dần dần nóng lên, cậu cảm nhận được nhiệt độ bên tai mình rồi lại cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay Sở Thành, Quý Khinh Chu quay đầu lại nhìn anh. Sở Thành vẫn đang trong tư thế dạy cậu đánh bida, chỉ là hai người họ dựa vào nhau rất gần, dường như là đang ôm vậy.
Tim Quý Khinh Chu đập hơi nhanh, cậu vô thức cúi đầu xuống, Sở Thành thấy vành tai cậu hồng hồng, ghé lại thơm má cậu một cái, nhẹ nhàng nói, "Đi bệnh viện với người khác đã là gì, tôi còn chưa có đánh bida kiểu này với ai đâu."
Quý Khinh Chu nhéo eo Sở Thành một cái, cảnh cáo anh, "Không cho!"
Sở Thành ôm cậu, thấy dáng vẻ cậu nhìn anh hệt như sư tử con đang bảo vệ lãnh thổ của mình, anh cười, hôn lên môi Quý Khinh Chu, "Ừ, không cho."
Giọng anh rất nhẹ, tựa như lông vũ lướt qua môi cậu.
Quý Khinh Chu ngẩng đầu lên hôn anh, Sở Thành hôn cậu rất cẩn thận, vừa dịu dàng lại lưu luyến.
Hôn xong Quý Khinh Chu tựa đầu lên vai anh, ôm lấy Sở Thành, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng rất chắc chắn, "Sau này anh không được đánh bida người đâu đấy."
Sở Thành thấy tính chiếm hữu của cậu cũng chẳng kém gì, thế mà lại đi nói anh được cơ.
"Ngoài em ra tôi đã đánh bida người với ai đâu."
"Nói chung là không cho."
Sở Thành bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cậu, hôn lên trán cậu một cái, "Rồi, ngoại trừ em thì không đánh bida người với ai hết."
"Thi đấu thì được." Quý Khinh Chu ngẩng đầu nhìn anh, vô cùng chu đáo bổ sung thêm, "Thi đấu anh cứ đánh thoải mái."
"Thế phải cảm ơn em rồi."
"Khách sáo vậy." Quý Khinh Chu không hề khách sáo trả lời.
Hai người họ dính một cục lại đánh bida, điện thoại Sở Thành bất chợt đổ chuông, Quý Khinh Chu thấy anh nghe điện thoại bảo với anh mình đi vệ sinh. Cậu đẩy cửa ra rẽ thẳng sang trái, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp La Dư Tân. La Dư Tân thấy cậu thì hơi ngạc nhiên, Quý Khinh Chu cũng bất ngờ nhưng phần nhiều là thấy phiền, cậu không thèm để ý La Dư Tân, vòng qua hắn tiếp tục đi về phía trước.
La Dư Tân cũng không nói gì chuẩn bị về phòng của hắn, nhưng vừa đi được hai bước thì ngưng lại, hắn quay đầu nhìn căn phòng bên cạnh, nếu Quý Khinh Chu bước ra từ phòng này, thế thì...
La Dư Tân đổi hướng đi, điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt rồi tự nhiên mở cửa bước vào, "Ngại quá, tôi đến muộn."
Hắn nói xong nhìn qua Sở Thành vừa cúp máy, giả vờ kinh ngạc nói, "Là anh à?" Sau đó thì ngước lên kiểm tra lại bảng số phòng trên cửa, "Ngại quá, hình như tôi vào nhầm phòng rồi."
Sở Thành nhìn một loạt hành động của hắn, anh thấy kỹ năng diễn xuất của hắn ngoài đời tốt hơn nhiều so với trong mấy show giải trí.
"Vậy ra ngoài đi." Anh nói.
La Dư Tân vẫn tỉnh bơ bước vào phòng, "Nói chứ tôi vẫn chưa trực tiếp cảm ơn anh nữa."
"Thế cảm ơn rồi đi đi."
La Dư Tân chẳng định đi ngay, hắn muốn chờ Quý Khinh Chu quay lại thấy hắn và Sở Thành ở cùng nhau, vẻ mặt cậu ta chắc chắn sẽ rất đặc sắc. Với cả, hắn cũng phải tận dụng mỗi một lần gặp mặt Sở Thành để còn rút ngắn quan hệ.
La Dư Tân cười bước tới, nói với anh, "Cảm ơn anh nhé, chuyện lần trước với anh hẳn là dễ như không nhỉ, còn với tôi thì đó là một sự giúp đỡ rất lớn đấy."
"Ờ biết rồi, đi được rồi đấy."
"Nếu được tôi muốn mời anh bữa cơm, không thì như vầy, hôm nay chúng ta có dịp gặp nhau thế cùng chơi được chứ, cứ để tôi thanh toán."
Sở Thành thấy tên này đúng là lỗ tai cây, đã nói đến vậy rồi vẫn đếch hiểu à? Giờ anh chẳng có tâm trạng đâu mà xem La Dư Tân diễn trò, lần trước xem một lần Quý Khinh Chu tức tới nỗi xù lông nhím rồi, tuy rất đáng yêu nhưng anh vẫn thích vuốt bộ lông mềm mại thường ngày của cậu hơn.
"La Dư Tân," anh nhìn kẻ trước mặt, "Giữa hai chúng ta không cần phải làm bộ, cậu biết tôi là ai đúng không? Cậu cũng biết là tôi không thích cậu cho nên cút ra ngoài ngay đi, bớt đứng đây chướng mắt tôi."
"Anh đang nói gì vậy?" Nhịp tim La Dư Tân bất chợt tăng nhanh, trước giờ Sở Thành làm bộ ư? Làm như không biết hắn, vờ cho hắn số liên lạc, như đang xem trò vui mà thưởng thức màn biểu diễn vụng về của hắn lại chẳng nói một lời, tương kế tựu kế. Hắn không muốn tin, mím môi hỏi, "Anh biết tôi à?"
"Sao không biết cho được?" Sở Thành vặn ngược lại, "Cậu với Quý Khinh Chu kình nhau từ trong show ra tới ngoài đời, cậu còn làm như không có gì đến múa một màn cho tôi xem, sao tôi có thể không biết cậu được?"
"Tôi không có diễn trò, tôi..."
Sở Thành ra dấu bảo ngưng, "Khỏi giải thích, không hứng thú cũng không muốn nghe, bước ra ngoài."
La Dư Tân vô thức siết chặt tay lại, hắn cảm thấy hơi xấu hổ, hắn nhìn Sở Thành nhưng Sở Thành không nhìn hắn mà cúi đầu nghịch điện thoại, không thèm liếc hắn một cái.
La Dư Tân không thể tin được, "Vậy từ trước tới giờ anh..."
"Chỉ là muốn xem thử cậu định bày trò gì thôi, không ngờ lại thực sự muốn tiếp cận tôi đấy, sao vậy, Phương Diệu Tuyên không ngon à? Có hắn ta rồi còn cố móc nối với tôi làm gì."
"Tôi chỉ muốn kết bạn với anh thôi mà."
"Cậu đánh giá mình cao quá nhỉ, cỡ cậu không đủ trình kết bạn với tôi đâu."
La Dư Tân nhìn hắn, không nói gì.
"Ra ngoài đi còn đứng đấy làm gì, mặt nạ bị lột xuống rồi vẫn muốn diễn tiếp à."
Câu này của anh thực sự hết đường cứu vãn, La Dư Tân muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì, cuối cùng tức giận quay người đi về hướng cửa.
Sở Thành thấy hắn quay đi mới bấm ngừng ghi âm, vừa bấm xong thì thấy La Dư Tân vòng lại, anh bình tĩnh ấn nút ghi âm lần nữa rồi úp điện thoại xuống.
Từ khi nổi tiếng, ngoài lần bị Quý Khinh Chu mắng trong lần ghi hình chương trình trước đó thì hắn chưa bao giờ bị đối xử như thế này, y như tên hề đang diễn xiếc, đối phương lại chẳng thèm ngó tới. Hắn không cam lòng, cả giận nói: "Đúng vậy, tôi không thể đáp ứng tiêu chuẩn kết bạn của anh, còn Quý Khinh Chu thì đủ chứ gì?"
Quý Khinh Chu đi vệ sinh xong quay lại phòng, vừa đặt tay lên nắm cửa mới đẩy ra được một khe hở thì nghe thấy câu này. Tâm trạng cậu căng thẳng, La Dư Tân? Sao La Dư Tân lại trong đây?
Sau đó cậu liền nghe thấy Sở Thành nói: "Ai nói với cậu tụi tôi là bạn?"
Quý Khinh Chu sửng sốt, không nói gì cũng không đẩy cửa vào nữa.
°
Ai bán bùa hông? Để tui trục con quỷ lười trong người tui ra lấp xong chiếc hố đáng iu nì
༎ຶ‿༎ຶ khổ quá lúc mới đào hố kiểu ahihi c à vừa xinh, xong ok bỏ phiên ngoại thôu kh thích
Xong vẫn lo mình edit nhanh quá cơ, lo phải tìm bộ khác sẵn
Dm có cl :) lúc đào hố thì vui lắm hí hửng các thứ, giờ được thần drop độ từ khi mở hố thì khóc tiếng tró luon r
Btw meme này hợp với Sở Thành, La Dư Tân chương này ghê =))))))
Ngưng dùm đê, diễn sâu quá.