Edit: Shion.
“Đúng vậy, Giám đốc Ngạn quan sát tỉ mỉ quá, đúng là tôi đang chơi với lửa ạ.” Yến Đôn cười cười rồi nhún vai.
Ngạn Trì đắc ý nâng cằm lên, hắn ta cứ như một con cún bự vậy, chỉ cần người ta khò khè khen ngợi hai tiếng “good boy” là đuôi đã bắt đầu đung đưa.
Yến Đôn thầm cảm thấy buồn cười: Chỉ có trong thế giới truyện tổng tài bá đạo thì mới có kiểu Giám đốc trị giá trăm triệu “buồn vui gì cũng treo cmn hết lên trên mặt” như vậy thôi. Mấy ông chủ ở thế giới thực thì làm gì dễ đoán như thế được?
Thế nhưng cũng nhờ điều này mà Yến Đôn cảm thấy Ngạn Trì có một nét độc đáo rất đáng trân trọng.
Ngạn Trì bỗng nhiên nhớ tới điều gì, lại hỏi: “Đúng rồi, cậu đã chuẩn bị quà cho anh trai tôi chưa?”
Đương nhiên là chưa. Yến Đôn căn bản không biết cậu cả thích cái gì luôn á. Tuy cô Trương có gợi ý rằng cậu cả nhà họ Ngạn thích tiền, nhưng suy cho cùng thì cũng không thể tặng tiền được đúng không? Suy cho cùng, nếu bạn muốn tặng tiền, mà lại còn muốn tặng đến mức cậu cả nhà họ Ngạn cũng phải vui mừng, thì chắc là tán gia bại sản cũng không đủ đâu.
Yến Đôn sờ sờ mũi, hơi chột dạ nói: “Vâng, tôi đã chuẩn bị rồi ạ. Chỉ có điều tôi vừa mới nhận chức nên cũng không hiểu rõ sở thích của cậu nhà lắm, cho nên tôi chỉ mua những món quà bình thường, kiểu như bút máy, rượu vang linh tinh. Mặc dù cũng đem ra được đó, nhưng nếu là người thân tặng thì hình như có hơi xa cách. Không biết Giám đốc Ngạn có ý tưởng gì khác không ạ?”
Ngạn Trì nhăn mày, đáp: “Cũng đúng, nhưng tôi cũng không biết rõ ảnh thích quà tặng gì.”
Yến Đôn cười khổ: Chuyện này cũng nằm trong dự liệu. Một người cao ngạo như Ngạn Trì chắc chắn là sẽ không nghĩ ra quà tặng gì thân mật rồi.
Ngạn Trì nghĩ nghĩ rồi nói: “Như này đi, lần sau cậu đưa gia sư đến nhà thì hỏi Giáng Thần xem sao. Nó tinh tế lắm, làm mấy việc này khá chuẩn đó.”
…
Yến Đôn chịu trách nhiệm đưa Mary Sue đi làm gia sư. Yến Đôn cũng không biết tại sao cậu phải đảm nhận phần công việc này nữa. Mary Sue không tự ngồi phương tiện công cộng được à? Tuy rằng ngồi phương tiện công cộng đến một khu dân cư xa hoa cũng hơi phiền, nhưng không lẽ Mary Sue còn không biết gọi xe? Cho dù Mary Sue không gọi xe, không lẽ nhà họ Ngạn lại không có tài xế? Đưa đón không phải là việc của tài xế à? Dựa vào đâu mà bắt Yến Đôn cậu phải đưa đón chứ?
Nhưng nội dung kịch bản đã thiết lập như vậy, nên Yến Đôn cũng không còn cách nào khác.
Yến Đôn đành phải lái xe đưa Mary Sue đến nhà họ Ngạn. Trên đường đi, Yến Đôn lại hỏi: “Cô làm gia sư cho cậu nhà ổn không?”
“Ổn chứ.” Mary Sue đáp.
Yến Đôn ngạc nhiên: “Ồ? Nếu vậy thì cô trâu bò thật sự á, môn nào cũng làm gia sư được luôn?”
Yến Đôn thật sự cảm thấy Mary Sue rất trâu bò, vậy mà cô lại có thể phụ đạo thi đại học cho tất cả các môn.
Ai ngờ Mary Sue nói: “Tôi có mạch suy nghĩ mà hệ thống cung cấp ó. Tôi căn cứ vào đó rồi nói là được.”
“…” Vậy nên hệ thống mới là đứa trâu bò à?
Trong lòng Yến Đôn hơi khó chịu: Dựa vào đâu mà Mary Sue đi làm gia sư còn được hệ thống cung cấp mạch suy nghĩ để giải đề cho, còn tui đi làm thì không có hệ thống nào làm PPT cho tui hết vậy?
(PPT: ý chỉ những tệp tin có đuôi là.ppt, các file trình chiếu)
Yến Đôn đưa Mary Sue đến nhà họ Ngạn thì tình cờ gặp Trần Giáng Thần ngay cửa ra vào. Trần Giáng Thần mặc một cái áo khoác len màu trắng trên người, quần áo được may theo kiểu rộng rãi làm thân hình cậu có vẻ rất gầy. Nhưng fans của cậu đều biết rằng, Trần Giáng Thần thuộc kiểu “mặc thì thấy gầy, cởi thì thấy cơ”. Dáng người và khí chất kia khiến hàng vạn fan muốn đập đầu vào tường.
Mary Sue nhìn thấy cậu thiếu niên đẹp trai như vậy thì thở dài nghĩ: Đáng lẽ ra mình đã có thể chọc ghẹo cậu ta rồi, ai ngờ, trong cái thế giới bực mình này thì ai dễ nhìn cũng là gay cả.
Trần Giáng Thần nở nụ cười lễ phép, lúm đồng tiền bên khóe miệng rất ngọt ngào: “Cô giáo đến rồi ạ?”
Mary Sue thấy thiếu niên này vừa đẹp lại vừa ngoan thì càng xúc động hơn, cũng càng thêm tiếc nuối, hệt như phát hiện ra một bát thịt thơm ơi là thơm, nhìn thèm không chịu được, cuối cùng bị người khác cho biết “đây là cơm chó” vậy – Một thanh niên xui xẻo cho hay.
Trần Giáng Thần lại nhìn Yến Đôn cười: “Thư kí Yến cũng đến ạ?”
“Vâng, thưa cậu.” Yến Đôn cũng không có tinh thần tự giác của người “thu phục”, cậu cũng không có ý định đi “rù quến” ai cả, tư tưởng của cậu vẫn là một “nhân vật phụ thư kí nho nhỏ”, cho nên cậu vẫn xã giao theo phong cách công việc với Trần Giáng Thần, thản nhiên nhếch môi rồi nở một nụ cười đúng mực.
Thế nhưng, nụ cười chuyên nghiệp của Yến Đôn lại khiến cho trái tim Trần Giáng Thần cảm thấy không yên.
Ánh mắt Mary Sue vẫn đặt trên người Trần Giáng Thần, cô thấy Trần Giáng Thần mặc áo khoác len trắng giống như một nam thần không dính bụi trần vậy.
Mà Yến Đôn nhìn thấy áo khoác len trắng của Trần Giáng Thần, trong lòng lại nghĩ: Đạ mấu đây là màu trắng của lông cừu! Lỡ hắt cà phê lên rồi giặt làm saooo?
Yến Đôn vừa định nói thêm gì đó thì chợt nghe cô Trương đi đến cửa hô lên: Cậu cả, cậu về rồi!
Mary Sue mê trai nên lập tức hướng ánh mắt tìm kiếm về phía cửa: Lại một anh đẹp trai tới à? Nhân vật đại thiếu gia này siêu trâu bò, hơn nữa anh ta lại không có tuyến tình cảm với nhân vật chính, có khi lại là trai thẳng á!
Yến Đôn cũng bừng tỉnh: Đây là sếp lớn, lần đầu tiên gặp mặt phải để lại ấn tượng tốt mới được.
Trần Giáng Thần thì lại cười rồi tiến lên đón: “Anh hai về cũng không nói trước một tiếng, để em đi đón anh cho đàng hoàng!”
Cánh cửa biệt thự cao cấp mở ra, ánh sáng ngược hắt vào một người đàn ông cao lớn.
Yến Đôn nhìn thấy gương mặt đối phương, hô hấp chợt nghẹn lại: Đây…
Khuôn mặt này không phải là!!!
Khuôn mặt này… Là!!!
Ngạn Tảo!!!
Trái tim Yến Đôn lập tức nảy lên thình thịch: Người này… “Ngạn Tảo” này, có ngoại hình giống với “Ngạn Tảo” trong thế giới thực y như đúc!
Cứ như vừa bị ăn một đập, đầu óc Yến Đôn trở nên mơ mơ màng màng, từ đầu đến cuối cậu không hề chuyển động.
Chuyện này… Chuyện này…
Đừng nói là Yến Đôn, thực ra Mary Sue nhìn thấy Ngạn Tảo thì cũng phát hiện điểm “bất thường”.
“Bất thường” chỗ nào?
Mấy anh đẹp trai trong thế giới này toàn sở hữu “khuôn mặt tạc tượng có phần thiếu tự nhiên”, tương tự như một nhân vật CG trong trò chơi, ngũ quan như được dựng lên từ một khuôn mẫu vậy, vừa thâm thúy lại vừa đẹp đẽ. Mà trông Ngạn Tảo lại rất giống kiểu anh tuấn trong “hiện thực”, ngũ quan của anh không phải hoàn mỹ, thế nhưng khi đặt cạnh nhau thì lại rất hòa hợp, tự bản thân anh trông rất tự nhiên, vẻ đẹp mang lại cảm giác không gọt giũa.
(CG: Computer Graphic; đồ hoạ máy tính)
Ngạn Tảo cũng không giống như thiết lập nhân vật của các tổng tài bá đạo khác, chẳng có dịp gì mà cũng mặc âu phục trên người. Lúc này, không ở trong thời gian làm việc, Ngạn Tảo chỉ mặc một cái áo khoác ngoài màu be trên người, phong cách ăn mặc thoải mái này lại bất ngờ đem đến cho Ngạn Tảo một cảm giác hệt như đang mặc một bộ âu phục phẳng phiu, đây chính là đặc quyền của người có dáng vóc đẹp.
Ngạn Tảo sải bước đi vào cửa, liếc mắt nhìn trong phòng một cái, ánh mắt anh nhanh chóng xẹt qua Yến Đôn rồi dừng lại trên mặt Trần Giáng Thần: “Không cần phiền vậy đâu, cậu học hành đàng hoàng là đã hiếu kính anh rồi.”
Tim Yến Đôn đập nhanh hơn: Giọng nói cũng giống nữa!
Ngạn Tảo này… Bất kể là giọng nói hay dáng dấp thì cũng giống “Ngạn Tảo” mà cậu biết y như đúc!
Yến Đôn lập tức kiềm chế lại nhịp tim đang đập loạn, gõ gõ nhân viên chăm sóc khách hàng: Có phải “Ngạn Tảo” này đến từ thế giới thực không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Đang kiểm tra, linh hồn của “Ngạn Tảo” không thuộc về thế giới truyện tổng tài bá đạo ạ.
Yến Đôn mừng như điên, những ưu sầu trong lòng cậu như băng tuyết tan chảy, cả người ấm áp như ngày xuân: Anh ấy có phải là Ngạn Tảo mà tôi biết không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Thưa quý khách, việc này có khả năng, thế nhưng tôi không thể xác nhận được ạ.
Yến Đôn: Tại sao?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Là như này thưa quý khách, bên bọn mình là “nhóm thu phục”. Nhưng Ngạn Tảo lại thuộc “nhóm không thu phục”, không giống với nhánh của chúng ta, nên số liệu không trao đổi với nhau ạ.
Yến Đôn sửng sốt: Là vậy sao?
Là vì nhân vật của Yến Đôn là “người thu phục”, mà vai diễn của Ngạn Tảo lại là “người không thu phục”, cho nên bọn họ mới không ở cùng một nhánh sao? Yến Đôn có thể trao đổi với Mary Sue, cũng do hai người đều thuộc loại “người thu phục” ư?
Nhận ra người trước mắt rất có thể là “Ngạn Tảo” của thế giới thực, Yến Đôn kìm lòng không đậu mà tiếp tục hỏi: Đặt giả thiết “Ngạn Tảo” này chính là “Ngạn Tảo” kia thì tôi có thể nhận mặt anh ấy không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Việc đó không có tác dụng đâu, thưa quý khách.
Yến Đôn nghi hoặc: Không có tác dụng? Sao lại nói vậy?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Bởi vì chỉ có “người thu phục” mới giữ lại được kí ức của thế giới thực. Mà những người khác sẽ bị xóa đi trí nhớ, hoàn toàn hòa làm một với nhân vật trong thế giới tổng tài bá đạo. Cho nên, dù “Ngạn Tảo” này là “Ngạn Tảo” mà cậu biết đi chăng nữa, thì anh ta cũng sẽ không nhớ rõ cậu đâu ạ.
Yến Đôn sợ hãi: Bị xóa trí nhớ ư?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Đúng ạ, nếu quá nhiều người nhận ra mình là “người xuyên thư” thì thế giới sẽ rất dễ bị sụp đổ. Cho nên chỉ có những “người thu phục” mang nhiệm vụ tấn công mới có thể giữ lại trí nhớ thôi ạ.
Nói cách khác, “Ngạn Tảo” này hoàn toàn cho rằng mình là nhân vật trong truyện, không hề nhớ rõ Yến Đôn…
Trong lòng Yến Đôn tràn ngập sự chua xót.
Yến Đôn không kìm được mà hỏi: Nếu Ngạn Tảo là Ngạn Tảo thật, vậy thì anh ấy có thể trở về thế giới thực với tôi sau khi kết thúc xuyên thư không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Nếu nhiệm vụ thành công thì đương nhiên là có thể ạ.
Yến Đôn nghĩ đến đây thì vui đến mức chết đi sống lại: Hóa ra không chỉ mình mình có thể thoát thân khỏi vụ tai nạn xe, anh ấy cũng có thể, phải không?
Yến Đôn lại hỏi: Anh ấy có nhớ được chuyện xảy ra trong lúc xuyên thư không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Không đâu ạ, chỉ có người thu phục mới có thể giữ lại toàn bộ kí ức. Sau khi người không thu phục trở lại thì họ sẽ không còn nhớ rõ chuyện đã từng xảy ra trong truyện nữa ạ.
Yến Đôn: Cho nên Ngạn Tảo này là một Ngạn Tảo hoàn toàn mới, mà sau khi trở về còn bị “cài đặt lại”…
Tim Yến Đôn đập nhanh điên cuồng. Giống như cá mập ngày thường luôn vùi sâu vào trong lòng biển, rốt cuộc lại thừa dịp mây đen gió lớn mà bơi đến, lộ ra vây cá bén nhọn, một ý tưởng lớn mật bỗng xuất hiện —
Yến Đôn liếm môi, hỏi: Tôi cưa ảnh được không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng:????? Có phải là cái tôi đang nghĩ không, thưa quý khách??
Yến Đôn: Tôi không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng nói chung thì ý tôi là, sạc pin đầy đủ rồi theo đuổi ảnh, cùng ảnh biến tội danh bậy bạ người lớn của truyện gốc thành sự thật.
Thú thực, Yến Đôn thích thầm Ngạn Tảo đã lâu lắm rồi. Thế nhưng trông Ngạn Tảo thẳng ơi là thẳng, mặc dù anh cũng chưa quen bạn gái bao giờ… Nhưng nhìn sao thì cũng thấy lí do là vì lập nghiệp quá khó khăn nên anh mới không có thời gian, suy cho cùng thì Ngạn Tảo cũng đâu có quen bạn trai.
Yến Đôn cũng không dám bày tỏ tình cảm của mình với Ngạn Tảo, dù sao thì đối phương cũng là sếp của mình mà. Nếu cậu tán tỉnh thất bại, thì không những mất đi tình yêu mà còn mất luôn cả chén cơm đó!
Ấy vậy mà bây giờ lại không giống như thế, đây là một thế giới giả lập, có độ bao dung lỗi lầm rất cao. Nếu cậu “mèo mù vớ cá rán” mà theo đuổi được người ta, vậy thì cậu có thể tổng kết kinh nghiệm thành công, đến khi trở lại thế giới thực thì cậu cũng có mục tiêu rõ ràng. Còn nếu thất bại, sau khi Ngạn Tảo trở về thế giới thực thì anh cũng sẽ không nhớ rõ, vậy thì coi như không có chuyện gì xảy ra cả…
Thử theo đuổi tình nhân trong mộng ở thế giới giả lập, cũng khá giống “tỏ tình ngày cá tháng tư”: Được thì tốt, không được thì thôi. Tiến được, lui được, không phải quá ổn áp à!?
—
Hết chương .