Nơi diễn ra tiệc thiết yến là cung điện của thành chủ Ngọc Hồi thành.
Đây là một cung điện được thiết kế tựa như thượng cung của hoàng đế trong các tiểu thuyết cung đấu.
Trong cung điện nguy nga này, nam nhân nữ nhân lả lướt qua qua lại lại.
Mọi người đều đang chăm chú ngắm nhìn vị vũ cơ đang bay lượn trên không trung.
Vị vũ cơ đeo mạng che mặt lả lướt trên không tỏa ra hương sắc ma mị quyến rũ động lòng người.
Nàng dùng những động tác xinh đẹp mê hoặc người nhìn.
Nàng là Vu Lệ Cơ, đệ nhất mĩ nhân bán nghệ của Ngọc Hồi thành.
Chỉ có những dịp trọng đại như hôm nay người ta mới thấy nàng xuất hiện, nhưng cũng thật hiếm khi năm nay có tới ba dịp trọng đại được tổ chức gần như một dịp với nhau, đó là hội Ngọc Hồi, đấu giá Phong Đỉnh và Dạ Minh hội.
Trong lúc mọi người đang đắm chìm vào âm nhạc du dương và vũ điệu mĩ lệ, cánh cửa bật mở.
Bước vào là một bạch đạo bào y nhân tựa trích tiên, trên tay cầm ngọc phiến, ánh mắt thanh thoát quét một đường toàn cung điện.
Ánh mắt của y quét tới đâu nơi ấy bỗng như cảm giác được một áp lực vô hình nào đó, bất giác quay người lại. Đập vào mặt họ là chính là nam tử tuấn duật, cả người tỏa ra khí chất như hoa như ngọc.
- Y là …?
- Là ai vậy? Thật đẹp.
Nhiều người thảng thốt nhưng nhiều hơn là sự cảnh giác cao độ, bởi họ không nhìn ra được tu vi của người này.
Vài tiếng thì thào xáo lên, nhưng chưa kịp quá kinh hô thì bước vào tiếp theo lại thêm một nam thiếu niên.
Ngay lập tức vài tiếng nữ nhân vang lên:
- Ôi trời ơi, ta chưa bao giờ người nào đẹp như vậy.
- Mỹ nam ở nơi nào đây!
Tiêu Vũ: … - Nam chính vừa bước vào liền lấy hết hào quang của hắn, haha.
Thẩm Huyền Vũ cũng lướt qua một vòng yến tiệc rồi ghé vào tai Tiêu Vũ cười cười:
- Sư tôn, phải làm sao đây? Hình như yến tiệc này không có đồ ăn rồi.
Tiêu Vũ nghe vậy mới giật mình, quả thật trên bàn chỉ có linh quả và rượu, hòan toàn không có đồ ăn!!!
Cũng phải thôi, khách mời dự tiệc này chẳng lẽ lại có người chưa Tích Cốc nổi.
Dù sao cũng không ai nghĩ một Hóa Thần kì như hắn lại thích ăn những đồ đầy thứ độc hại cho tu tiên như vậy!
Đúng lúc mọi người vẫn đang băn khoăn với hai vị khách lạ còn Tiêu Vũ đang lệ đổ trong tim thì một nam nhân cũng vô cùng tuấn mỹ khác bước ra.
- Tiêu Vân chân nhân, thật hân hạnh vì ngài tới dự bữa tiệc này.
Khách dự tiệc khác:!!!!
- HÌnh như ta nghe nói vị Tiêu phong chủ của Bạch Phong phái vừa tới Ngọc Hồi thành hôm nay.
- Trời ơi, đó chính là Tiêu Vân chân nhân!
- Đệ tử của Bán Nguyệt chân nhân?!
Lấy lại được chút mặt mũi, Tiêu Vũ mỉm cười với nam nhân trước mặt. Dĩ nhiên hắn biết người này, đây chính là Dương Mặc Hàng, thành chủ của Ngọc Hồi thành.
Dương Mặc Hàng là ca ca ruột của một trong những vị nữ chủ nhân trong dàn hậu cung của Thẩm Huyền Vũ- Dương Hân Nghiên.
Dương Hân Nghiên kia … Dương Hân Nghiên … Dương Hân Nghiên…
Còn là nữ thần của hắn!!!!!
Dương Mặc Hàng một thân thu liễm, đưa mắt nhìn Thẩm Huyền Vũ phía sau Tiêu Vũ.
- Đây hẳn là vị đệ tử trác tuyệt của Tiêu phong chủ, nghe danh đã lâu, Thẩm bằng hữu này.
Thẩm Huyền Vũ bước lên một bước những vẫn giữ đủ khoảng cách phía sau Tiêu Vũ một chút, chắp tay ôn hòa đáp:
- Dương thành chủ quá lời rồi, tiểu bối hôm nay thực ra cũng chỉ là bám váy sư tôn tới đây thôi.
Dương Mặc Hàng lắc đầu:
- Được gặp vị tuyệt thế thiên tài trong lời đồn là Thẩm bằng hữu này là Dương mỗ ta phải rất may mắn mới đúng.
Dương Mặc Hàng cũng chưa quá trăm tuổi, hoàn toàn hợp lẽ mà xưng hô bằng bằng hữu hữu một tiếng với Thẩm Huyền Vũ.
Dù sao trong nguyên tác, Dương Mặc Hàng sau này cũng chính là tiểu đệ kiêm “anh rể” của Thẩm Huyền Vũ.
Hai người cứ vậy khen qua khen lại một hồi, khiến không ai dám đi tới bắt chuyện làm quen với vị “Tiêu Vân chân nhân” đang đứng như pho tượng kế bên.
Một lát sau, Vu Lệ Cơ đã biểu diễn xong màn trình diễn của mình, lặng lẽ rời khỏi cung điện.
Dương Mặc Hàng liền quay tới nói vang cả cung điện:
- Chư vị khách quý, để kỉ niệm lễ hội Ngọc Hồi, ta đã có vài lời thỉnh cầu với tiểu muội của ta. Hôm nay tiểu muội của ta sẽ gảy Lam Bội cầm.
Vừa dứt lời khách dự tiệc liền hưng phấn.
Muội muội ruột thịt của Dương thành chủ chính là thủ đồ của Liêm Giản phái- Dương Hân Nghiên.
Khi nhắc đến thất đại thiên tài của tu chân giới, ta sẽ không thể không nhắc tới đại đệ tử Bạch Lăng phong- Thẩm Huyền Vũ, thủ đồ Bạch Phong phái- Cố Thanh Hoan, tam thiếu gia Liễu gia - Liễu Hạo Hiên, nhị đệ tử Thanh Tông phái – Hứa Chí Quân, đệ nhất thiên tài tán tu Giang Dư Mặc, thủ đồ Bách Giang phái – Bùi Tranh và duy nhất một nữ tử được bước chân vào lời ca tụng suốt mấy năm nay, đó là thánh nữ Dương Hân Nghiên, thủ đồ Liêm Giản phái.
Dương Hân Nghiên được tác giả “ Cuồng ngạo thần ma” phác họa lên là một đại mỹ nữ với khí chất thanh cao, từ đầu tới chân mang vẻ lương khiết xinh đẹp không thể chạm tới.
Nàng là đệ tử Liêm Giản phái, được mệnh danh là “ tiểu thánh nữ”, người mà sau này sẽ trở thàn người “quản lí” cái gọi là hậu cung của nam chính đại nhân.
Một nữ tử thông tuệ, đối nhân xử thế tuyệt hảo, lại sở hữu một cái nhan sắc phi thường xinh đẹp, chính là người trong mộng của biết bao nam tử tu chân giới.
Hôm nay nàng sẽ đích thân chơi bản một “Lam Bội” trứ danh, bản nhạc có thể thanh tịnh tâm trí trân truyền của Liêm Giản phái!
Quả là đi tới dự yến tiệc này là không thiệt! Không thiệt!
Trong lúc các vị khách đang mừng thầm trong lòng thì Tiêu Vũ cũng “nhảy nhót” không kém.
Hắn thực sự là quá hời rồi, nữ thần Dương mà hắn vô cùng yêu thích mỗi khi đọc “ Cuồng ngạo thần ma”. Bây giờ hắn được chính mắt nhìn thấy nữ thần bằng da bằng thịt, quá đã!!!
Một bên hưng phấn của Tiêu Vũ hiển nhiên bị phát hiện bởi Thẩm Huyền Vũ, y ghé gần lại tai hắn, thì thào:
- Sư tôn rất thích Dương Hân Nghiên kia sao?
Tiêu Vũ:!!! … nào có, chỉ là … vi sư nghe danh tiếng của “Lam Bội cầm” đã lâu mà giờ mới có dịp chiêm ngưỡng thôi.
- Thật sao? – Thẩm Huyền Vũ hỏi lại, cố gắng ngân dài câu nói.
- Chứ còn là vì gì nữa? – Tiêu Vũ vừa trả lời vừa thở phào trong tâm: Má ơi, trước mặt nam chính mà còn dám mơ tưởng tới hậu cung nhà người ta. Không hổ là nam chính, hắn mới suy nghĩ trong đầu thôi mà đã đánh hơi thấy được người có ý định đào góc tường nhà hắn rồi.
Âm thầm mặc niệm vài giây thì Tiêu Vũ bị tiếng ồn ào gây chú ý.
Chính giữa cung điện là câu thang bước lên một lầu khác, từ phía trên, bóng dáng thướt tha đi xuống.
Nữ tử mặc bạch y thanh cao lãnh diễm.
Mái tóc dài đen tuyền thả xuống, trên đầu cài một cây trâm phỉ thúy sáng chói.
Nàng đi từng bước từng bước chậm rãi không hề hay biết trái tim của biết bao nam tử đang đập thình thịch vì mỗi bước chân.
Khoảnh khắc nàng mặt quay lại, Tiêu Vũ rốt cục hiểu vì sao nàng có thể đứng đầu hậu cung, có thể đường đường chính chính sóng vai với Thẩm Huyền Vũ.
Gương mặt nàng tựa như một đóa hoa cẩm tú cầu, xinh đẹp động lòng người nhưng không khiến người ta có cảm giác phù phiếm hay kiều diễm. Thứ mà nàng mang tới là nét đẹp đầy cao quý tựa như một viên minh châu sáng chói không thể chạm vào và một đôi mắt phượng toát lên vẻ thông minh.
Nàng đảo mắt một vòng qua cung điện, dừng lại đôi chút nơi Tiêu Vũ đang đứng, dĩ nhiên hắn cũng chẳng dám ảo tưởng gì, dù sao vẫn còn một ca ca ruột thịt Dương Mặc Hàng và một nam chính giá trị nhan sắc đỉnh cao Thẩm Huyền Vũ đứng kế bên.
Dương Hân Nghiên cất giọng:
- Chư vị khách quý, đa tạ vì sự có mặt của mọi người hôm nay, thủ đồ Dương Hân Nghiên ta muốn biểu diễn “Lam Bội cầm” như một món quà kính tặng.
Âm thanh ấy thật trong trẻo, dù nàng chỉ đang nói một lời cảm tạ, nhưng rõ ràng không ai không cảm nhận được sự kiêu ngạo hiển nhiên nên có ở một con người thập toàn thập mĩ như nàng.
Ngay trước lúc nàng chuẩn bị triệu hồi Lam Bội cầm thì Tiêu Vũ bị kéo đi.
Thẩm Huyền Vũ ra sức kéo Tiêu Vũ ra khỏi cung điện.
Dù sao cũng ai đang chú ý tới Dương Hân Nghiên trên đài, dĩ nhiên không phát hiện tiểu biến hóa sau cùng.
- Tiểu Vũ, ngươi làm gì vậy? – Tiêu Vũ ngạc nhiên hỏi, phát hiện mình đã bị kéo ra khỏi cung điện.
Lúc này sắc trời đã tối, dưới phố kia là tiếng hát ca và reo hò của người dân Ngọc Hồi thành đang đi hội.
Thẩm Huyền Vũ cúi đầu nhìn sư phụ, ánh mắt ẩn ẩn sự tủi thân:
- Sư tôn nói sẽ đi du hội với đồ nhi.
Nhưng hắn còn phải xem nữ thần biểu diễn! Nam chính! Ngươi thối lắm!
Tức giận trong lòng nhưng Tiêu Vũ cũng chẳng nỡ trách cứ tên đồ đệ tâm thủy tinh trước mặt, bèn thở dài một hơi, nói:
- Được, vi sư đã nói thì giữ lời, đi thôi.
P/s: Tối quá vừa xem Siêu trí tuệ xong thì buồn não nề, không còn tâm trạng viết truyện hay up chương luôn quá >o