Ngọc Hồi thành nằm ở phía Tây Nam phái Bạch Phong, cách chừng mấy ngàn dặm.
Nếu là lộ trình bình thường ngự kiếm phi hành, bao gồm dừng chân vào ban đêm, thì ít nhất cũng tiêu tốn mười ngày.
Nhưng lần này nhờ có Nguyệt Thế Xa di chuyển cả ngày lẫn đêm mà ba ngày sau, cả nhóm Tiêu Vũ đã tới Ngọc Hồi thành.
Thành Ngọc Hồi nằm bên ngoài bìa rừng Thiên Thú- một khu rừng vạn vật sinh sôi, không thiếu sản vật quý hiếm.
Nhưng Ngọc Hồi thành lại không hề nguy hiểm hay thác loạn do đây là địa bàn cai quản của Liêm Giản phái.
Tuy nói rằng Liêm Giản phái chỉ thu nữ đệ tử, nhưng hoàn toàn không thể coi thường môn phái này.Có thể bước chân vào hàng ngũ thất đại môn phái thì vốn dĩ đã không thể coi thường.
Dưới sự cai quản vô cùng thiết yếu của Liêm Giản phái, Ngọc Hồi thành từ lâu đã là một thành trì sầm uất, náo nức.
Khắp đường phố tấp nập người người qua lại, cửa hàng hai bên đường mở ra như nêm.
Từ quầy buồn linh dược, linh đan đến quầy rèn bình khí, quầy bán sản vật rừng Thiên Thú.
Việc chuẩn bị cho Dạ Minh hội đã được Liêm Giản phái chuẩn bị từ cách đây ba tháng, cho nên dù nhóm Tiêu Vũ có đến sớm hơn dự định nhưng thành chủ cũng đã cử người tới đưa họ đến một tòa nhà bên hồ Bích Tịch.
Đây là nơi được thu dọn và sắp xếp cho Bạch Phong phái đệ tử họ.
Nữ quản túc của Ngọc Hồi thành nghiêm nghị nhìn Tiêu Vũ, chắp tay cúi người nói:
- Tiêu Vân chân nhân, từ giờ tới Dạ Minh hội còn hơn mười ngày, mọi người sẽ nghỉ ngơi ở đây. Nếu có gì bất tiện liền báo cho tiểu nữ, thành chủ sẽ trực tiếp tới giải quyết.
Tiêu Vũ phất phất ngọc phiến, lắc đầu nghiêm chỉnh nói:
- Sẽ không đâu, giúp ta gửi lời cảm ơn tới thành chủ và cả phía Liêm Giản phái.
Dặn dò thêm vài câu, nữ quản túc nọ liền rời đi.
Hàn Duẫn Kì không nhịn được cảm khái:
- Đây là nữ nhân của Ngọc Hồi thành sao? Thật có phong thái ngự tỷ!
Tần Thiên Dật không xấu không tốt bĩu môi:
- Có gì hay, đệ chỉ thích những cô nương điềm đạm đáng yêu, đừng nói các sư muội ở Liêm Giản phái cũng toàn như vậy nha!
Khúc Diệu nghe vậy vỗ vỗ vai “ Tần vô sỉ”, mỉm cười thông báo:
- Không đâu, đệ tử Liêm Giản phái toàn là những nữ tử xinh đẹp thanh thuần khả ái, đệ yên tâm.!
Tần Thiên Dật: …. – Sao hắn có cảm giác đang bị lừa vậy nhỉ?
Thẩm Huyền Vũ không quan tâm tới tên “ Tần vô sỉ” kia, một bên cùng Tiêu Vũ đi lên phòng đã được sắp xếp.
Tòa dinh này được gọi là Bích Tịch lâu, gồm mười lăm phòng, hoàn toàn đủ chỗ cho tất cả mọi người.
Dư ra năm phòng còn lại, theo lời nữ quản túc sẽ có người của Thanh Tông phái tới.
Không được chung phòng với sư phụ, Thẩm Huyền Vũ nhanh chóng tranh ngay phòng kế bên
vừa sửa soạn một vài đồ đạc liền ngay lập tức tới trước cửa phòng Tiêu Vũ.
- Sư tôn.
Tiêu Vũ vừa mới đặt mông lên giường trúc, nghe tiếng đồ đệ liền đứng dậy đi tới mở cửa.
- Có chuyện gì?
Thẩm Huyền Vũ cười hì hì:
- Đồ nhi nghe nói hằng năm ngày này Ngọc Hồi thành sẽ mở lễ hội mừng ngày lập thành, còn có cả thả hoa đăng. Sư tôn đi cùng đồ nhi được không?
Tiêu Vũ nghe vậy bỗng dưng cõi lòng hơi chua xót, nam chính từ bé không bao giờ được chạm đến những thứ như hoa đăng, đèn trời, còn chưa từng tham gia một hội phố nào, chắc hẳn đối với những điều nhỏ giản dị này vô cùng khao khát.
Hừ, tại sao tác giả lại phải xây dựng lên một nhân vật bi kịch như vậy? Có lẽ cả cuộc đời của Thẩm Huyền Vũ chưa bao giờ hưởng trọn niềm vui.
Cho dù sau này y có thực sự đứng trên tất cả, hưởng thụ sự tôn kính của vạn nhân vạn ma, thì y cũng không hề cảm thấy hạnh phúc.
Lại thất thần mất vài giây, Tiêu Vũ vươn tay xoa đầu Thẩm Huyền Vũ, nếu bỏ qua cái chiều cao không tương xứng, đây hẳn là một hình ảnh đẹp đến ấm lòng.
- Được, Tiểu Vũ, vi sư đi cùng ngươi.
Thẩm Huyền Vũ mở mắt to, vành tai thoáng ửng hồng, khóe miệng lại bất giác không ngừng cong cong.
Hai người trong bầu không khí sư đồ ấm áp cứ vậy đi xuống lầu, liền bắt gặp nữ quản túc nọ.
Tiêu Vũ thoáng ngạc nhiên, hỏi:
- Lý quản túc, có chuyện gì sao?
Nữ quan túc vẫn giữ khí thế nghiêm nghị, trang trọng nói:
- Tiêu Vân chân nhân, tối này thành chủ mở tiệc mừng ngày Ngọc Hồi thành được xây dựng, biết tin có sự hiện diện của chân nhân ở đây, liền rất vinh dự gửi thiếp vàng tới, mời chân nhân tới dự yến tiệc.
Thẩm Huyền Vũ mặt đầy vạch đen: ….
Tiêu Vũ giật giật khóe miệng, nhưng vẫn giữ vẻ tao nhã.
- Được, báo với thành chủ, ta sẽ tới ngay đây.
Nữ quản túc vừa đi thì Tiêu Vũ phải đối mặt với vẻ mặt “ vợ nhỏ bị bỏ rơi” của Thẩm Huyền Vũ.
Mặc dù trong lòng ấm ức nhưng Thẩm Huyền Vũ vẫn rất “ nhu mì” nói:
- Sư tôn cứ đi đi, đồ nhi một mình đi dạo cũng được.
Tiêu Vũ: Sao câu này quen quen, có cảm giác như: “ Anh cứ thử đi đi, cứ để em một mình cũng được.” Nhưng nếu anh dám đi thì em sẽ dỗi anh, giận anh chết!!!
- Ngươi ngốc nghếch cái gì vậy, còn không mau cùng ta đi dự yến tiệc.
Dứt lời, Tiêu Vũ dường như cảm nhận được muôn ngàn đóa hoa đang đua nhau nở trên đầu đệ tử của hắn.
Đúng lúc này, Cố Thanh Hoan và Khúc Diệu từ trên lầu sóng vai đi xuống. Tiêu Vũ cất tiếng hỏi:
- Thành chủ mở tiệc thiết yến, Cố sư điệt có muốn đi cùng không?
Việc Cố Thanh Hoan cùng tham dự là hoàn toàn hợp lí, dù sao bối phận của y cũng cao – thủ đồ Bạch Phong phái, lại còn là người từng chiến thắng Dạ Minh hội, cùng tới thiết yến là lẽ đương nhiên.
Nghĩ vậy, nhưng đáy lòng Thẩm Huyền Vũ liền trùng xuống. Y là muốn một mình đi với sư phụ cơ!!!
- Thật có lỗi, Tiêu sư thúc, điệt nhi muốn đi hội phố với A Khúc. Dù sao cũng đã mười hai năm mới quay lại nơi này.
Thẩm Huyền Vũ: ( ) Đại sư huynh thật tốt!