Một bát mì lạnh, cho thêm chút đá vụn, ăn vào trong miệng có cảm giác thật mát mẻ, cho thêm chút đường trắng cùng nước táo, trong miệng có loại cảm giác ngọt ngào ê ẩm. Người có thể ăn cay thì cho thêm chút dầu ớt, đỏ rực một mảnh, đặc biệt đã ghiền.
Hùng Tráng Sơn từ trước tới nay đều ăn uống tốt, không kén ăn, thức ăn Đường Thọ làm lại mỹ vị số một, bởi vậy Hùng Tráng Sơn ăn càng thêm tốt.
Nhìn Hùng Tráng Sơn ăn đến đầu cũng không ngẩng, Đường Thọ liền vui mừng.
"Nhị lang, chẳng biết vì sao rõ ràng đồ ăn hôm nay dù là gia vị hay nguyên liệu vẫn giống như ngày thường, nhưng ta ăn lại cảm thấy không ngon miệng."
Hùng Tráng Sơn hút sợi mỳ, ngẩng đầu nhì về phía Đường Thọ, ánh mắt không còn hung ác nham hiểm như xưa mà nhiều thêm thêm mạt nhu tình.
Đường Thọ động động chân, nhẹ nhàng cọ cọ cẳng chân Hùng Tráng Sơn, động tác có chút tiêu diêu, nhưng trên mặt lại cực kì nghiêm túc:"Nhị lang, có phải hay không bởi vì người bồi bên ngoài không giống nhau?" Nói xong, chớp chớp đôi mắt to, tràn đầy ngây thơ và vô tội.
Hùng Tráng Sơn giật giật, trên mặt Đường Thọ hiện lên sự vui vẻ và đắc ý, xem, chỉ cần cậu ra chút thủ đoạn, làm nũng một chút là con gấu lớn sẽ chịu không nổi, gia hỏa này như thế nào lại thích cậu như vậy! Nhưng không có biện pháp, chỉ là về sau cậu cũng sẽ càng yêu y hơn và làm nhiều món ăn ngon cho y. Đường Thọ vui vẻ nghĩ.
Nhưng mà Hùng Tráng Sơn chỉ đi lại ngồi gần bên người Đường Thọ, sau đó không có thêm một động tác dư thừa nào khác, chỉ lo vùi đầu vào từng ngụm từng ngụm ăn mì.
Ân? Chờ chút, còn có thể ăn ngon như vậy, con gấu lớn ngươi có phải hay không quên mất chuyện gì? Đường Thọ dùng sức trợn mắt nhìn Hùng Tráng Sơn, ngay cả tư thế hôn môi cậu cũng đã nghĩ xong, nên mới câu dẫn y. Vậy mà người này chỉ dịch lại gần cậu rồi lại tiếp tục ăn, lại còn có thể ăn đến ngon lành như vậy?
Tròng mắt Đường Thọ thiếu chút nữa rớt ra ngoài, Hùng Tráng Sơn cũng không bắt sóng được nửa điểm tín hiệu, như cũ cúi đầu cặm cụi ăn, Đường Thọ tức giận thiếu chút nữa đoạt lấy bát mì của y, không cho y ăn nữa, không nhẽ mì này còn ăn ngon hơn so với cậu.
Bỗng nhiên Đường Thọ kêu lên "A... " một tiếng, một trận tê dại chạy thẳng xuống xương cụt, Đường Thọ thiếu chút nữa ngã khỏi ghế, ánh mắt tràn đầy hơi nước, cất giấu phong tình hung hăng trừng Hùng Tráng Sơn.
Ở dưới mặt bàn, bàn tay to của Hùng Tráng Sơn mò dọc theo cẳng chân của Đường Thọ tiến về phía trước. Bởi vì bàn tay làm bụng vất vả nên che kín những vết chai vuốt ve cẳng chân mềm mại trắng nõn của Đường Thọ, gợi lên cảm xúc thân thuộc của cơ thể, thích từng đợt run rẩy.
Hùng Tráng Sơn vừa ăn vừa nhìn về phía Đường Thọ, biểu hiện trên khuôn mặt kia còn nghiêm túc hơn ai khác, chỉ là nếu nhìn kỹ, trong đôi mắt ôn nhu chứa đầy ý cười kia chứa đựng vô số ánh sao lấp lánh.
Đường Thọ dẩu miệng, bất tri bất giác nhoẻn cười.
Này còn tạm được. Hừ, thức ăn có thể ngon hơn so với cậu sao?
"Hùng phu lang." Đột nhiên một tiếng gọi đánh vỡ không khí kiều diễm ở trong phòng, cũng khiến Đường Thọ bị dọa sợ, mì sợi trong miệng chưa kịp nuốt khiến cậu bị sặc ho khụ khụ.
Bàn tay gấu của Hùng Tráng Sơn nhẹ nhàng vỗ vỗ ở sau lưng Đường Thọ, đôi mắt bắn về phía người thương nhân kia, sắc bén như mũi tên khi ra trận giết địch, sắc bén mà khát máu.
Thương nhân kia tự nhận bản thân ra bắc vào nam, gặp qua không ít chuyện máu me, cũng bị ánh mắt kia làm cho hoảng sợ, đại não chưa kịp load thì thân thể đã phản ứng theo bản năng quay đầu nâng chân lên bỏ chạy. Vừa chạy được một đoạn thì đụng phải hàng xóm ở phòng cách vách, bởi vì gần nhau nên bình thường cũng nói với nhau vài câu, nhìn thấy hắn hoảng loạn thành như vậy, liền quan tâm hỏi:"Ngươi không phải nói là đi quyết toán sao, như thế nào vừa vào đã đi ra."
Thấy những người khác, thương nhân kia tựa như có cảm giác yên tâm, lộ ra nụ cười khổ:"Đúng vậy, ta là tới thanh toán."Hai người quay lại phòng, Đường Thọ đã hết ho, tay Hùng Tráng Sơn cũng đã bỏ xuống.
Người thương nhân đi sau thấy có món ăn mới, đôi mắt liền sáng lên như bóng đèn.
"Hùng phu lang, đây là món đồ ăn hiếm lạ gì vậy?"
Đường Thọ cười nói:"Là mì tiểu mạch lạnh, dùng băng lạnh để ướp lạnh, còn cho thêm chút vụn băng, khi ăn vào vừa mát lại vừa ngon miệng."
"Vừa nhìn liền biết là đồ ăn ngon." Thương nhân kia nhịn không được mà khen vài câu, rồi nói:"Không biết chúng ta khi nào mới có thể được thưởng thức, đương nhiên không dám phiền toái Hùng phu lang tự tay làm, hai vị Vu Thành cùng Vu Phong làm cho chúng ta thưởng thức cũng tốt rồi. "
Mọi người tới Hùng gia nhập hàng đều biết, phu lang Hùng gia hiện tại đã không làm đồ ăn chiêu đãi người ngoài, chỉ có lang quân của cậu mới có thể được thưởng thức mỹ vị cậu tự tay làm. Còn những người đã từng may mắn được ăn thức ăn do Đường Thọ làm, chỉ cần nghĩ lại đã cảm thấy nước miếng chảy dòng dòng, chỉ cần tưởng tượng lại, dù vừa ăn cơm xong cũng sẽ lại cảm thấy đói.
Kỳ thật, đối với Đường Thọ, chỉ cần có tiền thì rất dễ nói chuyện:"Được, buổi tối ta bảo Vu Thành làm cho các ngươi. Nhưng thứ này được ướp qua băng lạnh, lại được bỏ thêm vụn băng, giá băng lại quý, cho nên một xuất không cho băng và xuất cho băng sẽ có chênh lệch rất nhiều."
"Đây là dĩ nhiên, mùa hè băng rất khan hiếm, có thể ăn đã rất không tồi, giá cả cao cũng là rất bình thường, chỉ là không biết mỳ tiểu mạch lạnh này Hùng phu lang tính toán bán bao nhiêu tiền một chén, có bán theo bao, nếu bán thì bao nhiêu tiền một bao?"
"Mỳ tiểu mạch ướp lạnh 13 văn một chén, bột tiểu mạch 6 văn một đấu, giá một chén mỳ gần gấp đôi một đấu bột, thỏa thỏa kiếm tiền. Còn khối băng thì rất quý, đặc biệt là khi vào hạ, đều cần dùng bạc mới mua được. Nhưng băng này chủ yếu mua về để bọn họ dùng, dùng để làm đồ ăn hoặc ướp lạnh, hoặc là dùng để kéo dài hơi lạnh khiến cái nắng mùa hè bớt đi oi bức.
"Như vậy ta liền định trước 200 cân." Thương nhân kia sợ Đường Thọ đổi ý, mau chóng móc ra túi tiền đặt cọc.
Đường Thọ gọi Vu Phong lại đây tiếp nhận chuyện này, cậu cùng Hùng Tráng Sơn bê đồ ăn đang ăn dở đi vào trong nhà, còn ngoài thính đường để lại cho nhóm thương nhân cùng Vu Phong sử dụng.
Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn ăn mỳ xong, Vu Thành đi vào thu thập chén bát, nhìn vào trong nồi thì thấy một nồi mỳ lạnh to đã được ăn sạch sẽ, một sợi cũng không còn chừa lại.
"Hùng, hùng lang quân đều đã ăn sạch?"
Nhìn một kết quả này, Đường Thọ cười đến thập phần hài lòng, nói:"Nhị Lang nhà ta ăn uống tốt sức ăn so với người khác có chút lớn hơn, nhưng thân thể lại cường tráng. Ngươi như vậy, y chỉ cần một tay là có thể xách lên ba người như ngươi." Trong giọng nói còn pha lẫn sự kiêu ngạo, đã quên mất khi ai đó mới xuyên qua còn ghét bỏ Hùng Tráng Sơn ăn nhiều giống như một con gấu."
Này còn gọi là ăn có hơi nhiều một chút, là phi thường nhiều có được không, nhưng nhìn qua Hùng Tráng Sơn xác thực có thể một tay xách được ba người cỡ mình, Vu Thành nhanh chóng sửa lời:"Có thể ăn được chính là phúc."
"Ân." Đường Thọ vỗ vỗ bả vai Vu Thành:"Thật tốt, kẻ thức thời là một trang tuấn kiệt, ngươi rất có tiền đồ." Bộ dáng thổi cầu vồng rất không tồi.
"Cảm ơn Hùng phu lang khích lệ." Vu Thành rửa sạch sẽ chén bát rồi để vào trong giá, chờ một lát ráo nước sẽ xếp vào tủ chén. Những đồ vật tinh tế này đều là do Đường Thọ nghĩ ra, Hùng Tráng Sơn phụ trách đem ý nghĩ của Đường Thọ biến thành hiện thực.
"Đúng rồi, Hùng phu lang, Trương a bà tới, đang ngồi ngoài thính đường chờ ngươi, hình như là muốn thương lượng với ngươi về chuyện làm thủ công."
"Nhị lang, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem."
Hai người đi ra ngoài liền nhìn thấy Trương a bà ngồi ở trên ghế tròn cạnh cửa, cố tính né tránh khách nhân trong phòng.
Thấy bọn họ, Trương a bà vội vàng đứng dậy nói:"Hùng phu lang Hùng lang quân, lần này ta tới là muốn hỏi nhà ngươi một chút, công việc đóng gói túi thực phẩm kia có thể chia cho ta làm một chút được không?"
Du Trà Diện cùng mì ăn liền của Hùng gia hiện tại đều dùng giấy dầu để bọc, trong đó keo dán đều dùng vây cá, lúc đầu Hùng gia chỉ để Vu Phong cùng Vu Thành hỗ trợ, để giảm bớt gánh nặng cho hai người họ, đẩy nhanh tốc độ gia công, liền đem việc này cho thôn dân làm cùng.
"Xin lỗi Trương a bà, công việc này hiên tại không tiện. Ngươi cũng biết xưởng thực phẩm này nhà ta, chuyên mời nữ công về gia công."
Trương a bà ấp úng nói:"Không cần người làm nữa sao?"
Trương a bà là một lão thái thái đã có tuổi, đôi mắt đã vẩn đục theo tuổi tác, còn nuôi thêm một song nhi, sinh hoạt xác thật có chút khó khăn, Đường Thọ thấy bà đáng thương, nghĩ nghĩ nói:"Trương a bà, ngươi trước cứ làm việc trong nhà đi, qua thêm hai ngày nữa ở đây sẽ có một công việc mới thích hợp với bà ta sẽ suy xét tới bà trước tiên."
Trương a bà nghe vậy vui vẻ nói:"Cảm ơn Hùng phu lang, ta nhất định sẽ cố gắng làm tốt."
Ý cười trên mặt Trương a bà còn chưa kịp nở, chợt nghe ngoài cửa một trận ầm ĩ, Thái Học hoang mang rối loạn mà chạy tới Hùng gia, nhưng không phải là đến tìm Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn, hắn nói với Trương a bà:"Ngươi mau trở về nhìn xem, có một người đến tự nhận bản thân là mẹ ruột của Trương Phán, đang ôm Phán Phán khóc lóc đây."
Trương a bà vừa nghe liền lung lay thân mình, may mà có Đường Thọ đỡ được bà, mới không bị ngã quỵ. Trương a bà trước nay đều rất khách sáo với phu phu Hùng gia, giờ phút này cũng bất chấp tất cả, nôn nóng chạy ra bên ngoài.
"Phán nhi, Phán nhi... " Trương a bà một bên chạy một bên gọi tên Trương Phán.
Trước nay ngoài phòng luôn quạnh quẽ hiu hắt, giờ phút này lại tụ tập ba tầng trong ba tầng ngoài, tiếng khóc bén nhọn của hài tử, tiếng rỉ thống khổ của nữ nhân, các thôn dân thì thầm to nhỏ, hình thành một cái lồng kín, âm u mà bao phủ lấy trái tim Trương a bà.
"Phán nhi!" Trương a bà đẩy đám người ra, đoạt lấy Phán Phán từ trong tay nữ nhân kia, bà ôm chặt lấy tôn tử đang khóc lớn kia nhẹ nhàng dỗ dành:"A bà đã trở lại, đừng sợ, Phán nhi đừng sợ."
Phán Phán thấy là Trương a bà thì ôm lấy thật chặt, đem thân thể nho nhỏ rúc vào trong ngực bà, khóc đến nghẹn ngào nói không thành câu:"A bà, Phán Phán là tôn nhi tốt của bà, a bà đừng không cần Phán Phán. Phán Phán.... Không muốn đi theo kẻ không quen biết kia."
"Cháu ngoan của ta, ngươi chính là mệnh căn của ta, a bà như thế nào không cần ngươi."
Thái Học, Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn đuổi theo phía sau, Thái Học tiến vào từ đằng sau đám người liền nói:"Trương a bà, ngươi còn chưa biết sự tình như thế nào đi, nữ nhân này, nàng nói nàng chính là mẹ thân sinh của Phán Phán."
"Cái gì?" Ánh mắt Trương a bà lập tức trở nên Hung ác, giống như mẹ gà che chở đàn con, mở cánh ra, lông thân dựng đứng như muốn mổ người.
Nữ nhân kia bị Trương a bà trứng đến co rúm lại, lộ ra một chút khiếp đảm, không khỏi lui lại hai bước, đụng vào nam nhân vẫn luôn đứng ở phía sau ả.
Nam nhân kia hung hăng mà đẩy ả hai cái mắng:"Ngươi là một người vô dụng, lúc trước không phải nói là muốn đón hài tử về sao, hiện tại nhìn thấy hài tử sao còn không dám nói chuyện."
Nam nhân thoạt nhìn có chút gầy, cũng không quá cao, nhưng dù sao sức lực của nam tử vẫn lớn hơn nữ nhân rất nhiều, dù gã không dùng hết sức, vẫn khiến nữ nhân kia thiếu chút té ngã. Nữ nhân ngả nghiêng ra sau, được thôn dân đỡ được, mới miễn cưỡng đứng yên.
Thôn dân kia không quen nhìn người nam nhân ức hiếp nữ nhân bèn nói:"Ngươi có chuyện nói chuyện, nam tử mà động tay động chân với một nữ nhân thì có bản lĩnh gì."
Nam nhân kia dựng thẳng lông mày giống như hai con sâu bò ngang, cười lạnh nói:"Ta giáo huấn nương tử của chính mình, ngươi có tư cách quản ta?"
Người vừa nói á khẩu, không tìm được câu gì hợp lý để phản bác.
Gã la lên với nữ nhân kia:"Nói chuyện a, đem thân thế của hài tử này nói ra, ngươi không phải mỗi ngày đều khóc lóc muốn thấy hài tử sao, hiện tại như thế nào không lên tiếng."
Nữ nhân kia bị gã xô hai cái, mới không dám không từ nói:"Phán Phán, ta là mẹ thân sinh của ngươi. Lúc trước khi sinh ra ngươi, điều kiện sinh hoạt nhà ta quá khổ sở, thật sự không nuôi nổi thêm một miệng ăn, nhưng ngươi dù gì cũng là một miếng thịt rớt xuống từ trên người ta, mẹ cũng không đành lòng học nhà khác vừa sinh ra hài tử đã chết. Lúc này mới nghĩ ra cách để ngươi vào trong rổ rồi thả theo dòng nước, chính là hi vọng ngươi có thể gặp được một người hảo tâm nuôi dưỡng, giữ lại được cái mạng, ngươi xem, quyết định của mẹ thật chính xác, ngươi thật sự đã được một người tốt bụng nuôi dưỡng, hơn nữa còn lớn lên được như vậy. Phán Phán, nhìn trên việc ngươi vẫn còn sống sót, ngươi liền tha thứ cho mẹ, cùng mẹ trở về có được không?" (tức đến không biết nên nói gì, ai lập đội trứng thối, mắm tôm với Mun không nào. Đọc mà Ức quá đi.)
Trương a bà nghe không nổi nữa, giận dữ mắng:"Con mẹ nó ngươi đánh rắm. Ngươi nghe lại xem lời ngươi nói có phải là lời của một con người nói ra được không, từ khi nào quyết định để con trôi theo dòng nước là việc đúng đắn, bây giờ hài tử không chết lại phải quay ra cảm tạ ngươi? Đây thuần túy là hài tử phúc lớn mạng lớn."
"Thời điểm ta nhặt đứa nhỏ về, trên người hài tử một mảnh vải che thân cũng không có, trời lạnh cắt da cắt thịt, tay chân đều đã lạnh đến xanh tím. Là ta đã đem ủ ấm hài tử ở trong ngực mang về, là ta đi xin đông một thìa nước cơm, tây một giọt sữa nuôi lớn hài tử lớn đến bây giờ. Hiện tại ngươi muốn tới liền tới, dựa vào cái gì?"
Nữ nhân thê thê thảm thảm nói:"A bà, ta biết ngươi nuôi đứa nhỏ đến lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới, con nhà người ta đều có a phụ a mụ, duy độc Phán Phán không có, Phán Phán có tâm tình gì khi sinh hoạt cùng ngươi, nhỏ như vậy đã phải đi làm việc, bổ củi, giặt giũ, nấu cơm. Ngươi xem, có mẹ cùng a phụ nào lại bắt hài tử làm những việc đó. A bà, làm người không thể quá ích kỷ, hi vọng ngươi vì Phán Phán mà nghĩ lại." (xin lỗi cắt ngang mạch truyện của mọi người, chỗ này Phán Phán làm những việc này không phải vì a bà bắt làm nha. Mà vì bé thương bà, bé hiểu chuyện sớm, biết 2 bà cháu sinh hoạt cũng không tốt nên muốn phụ giúp a bà nha. Ngta thường nói con nhà nghèo thường trưởng thành sớm mà. Hazzz
Vốn dĩ Trương a bà cùng Trương Phán bao nhiêu năm nay đều nương tựa vào nhau mà sống, nhưng những lời này từ trong miệng của nữ nhân này nói ra, liền có vẻ đặc biệt thê thảm, có loại cảm giác Trương a bà không đem con trả lại cho ả chính là ích kỷ, cản trở hài tử hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.
Trương a bà nuôi dưỡng Trương Phán lớn như vậy, hai người sống nương tựa lẫn nhau, thật sự đem Trương Phán chính là tôn tử của chính mình, cho bé tất cả tình yêu dành cho chồng và con đã khuất mà không hề giữ lại. Hiện tại nghe ả nói như vậy, tuy rằng bất mãn vì ả khi ấy đã vứt bỏ Trương Phán, nhưng ở cái thôn này mọi người đều như vậy, nhà nghèo khi sinh hài tử ra không nuôi nổi, chết con cũng không phải là không thể, ả nữ nhân này dù sao cũng không có chết hài tử, cũng là còn sót lại chút lương tri, hiện tại cuộc sống tốt hơn, muốn bồi thường cho hài tử cũng là có chút tình chút lý.
Trương a bà nói với Trương Phán:"Phán Phán, nàng là mẹ thân sinh của ngươi, ngươi phải trở về cùng nàng."
Phán Phán lắc đầu:"A bà, người đã từng nói, Phán Phán không có mẹ, chỉ có a bà."
Nữ nhân khóc lóc nói:"Phán Phán, chuyện trước đây mẹ xin lỗi ngươi, hiện tại chỉ cần ngươi cùng mẹ quay trở lại, mẹ sẽ bồi thường cho ngươi. Mẹ sẽ may quần áo mới cho ngươi mặc, cho ngươi ăn thịt, được không. Về sau, mẹ không cần ngươi kề cận, chỉ cần ngươi để ta có thể bồi thường cho ngươi trong suốt thời gian qua liền tốt, ngươi nhớ a bà, mẹ sẽ đưa ngươi qua thăm a bà."
Tui là tui nghi con mẹ này dụ bé về, 1 là lao động khổ sai, 2 là đem đi bán lắm. Chứ thời đó có nhà nào thích song nhi đâu. Song nhi nhà ai mà không bị bắt làm việc quần quật rồi lớn hơn tý là bị bán. Hazzz. Ẻm khổ dễ sợ.
______