Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn vội vàng trèo lên xe bò chạy tới xưởng thực phẩm, thái y được Trương quản sự mời tới đã đến.
"Đại phu, tình huống làm sao vậy?" Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn vội vàng đi vào, mấy người đứng vây quanh bên cạnh nữ công nhân liền lui ra.
Nữ công nhân nằm trên mặt đất được lót vài bộ quần áo, sắc mặt tái nhợt.
Đại phu kia đã hơn 50 tuổi, đầu tóc hoa dâm, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Đường Thọ, thấy người hỏi chuyện trước mắt là một song nhi, ánh mắt liền lướt qua cậu, dừng trên người Hùng Tráng Sơn đứng ở đằng sau.
Thái độ đại phu không kiên nhẫn nói:"Ngươi như thế nào lại tới chậm vậy, tới nơi cũng không sốt ruột, còn không nhanh tới nâng người dậy, dù sao trong bụng người ta cũng đã mang trong mình hài tử của ngươi." Đại phu nhìn dáng vẻ bễ nghễ của Hùng Tráng Sơn, ngạo kiều nói.
Đường Thọ theo bản năng quay đầu lại nhìn Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn lập tức bắt lấy cánh tay Đường Thọ, lắc đầu nói:"Không quen biết nàng."
Nữ nhân nằm trên mặt đất giãy giụa muốn đứng dậy, thấy đại phu hiểu lầm, ngượng ngùng nói:"Đại phu, y không phải là phu quân nhà ta."
Đại phu trừng mắt thổi râu bất mãn nói:"Cái gì, người này không phải lang quân ngươi, không phải lang quân ngươi thì một đại nam nhân như y tới bên xưởng của nữ công này làm gì?"
Đường Thọ chỉ chỉ Hùng Tráng Sơn, lại chỉ chỉ chính mình:"Chúng ta là chủ nhân của xưởng thực phẩm này, không thể tới sao?"
Đại phu dừng một chút nói:"Trẻ như vậy a, ai biết đâu."
Đường Thọ dở khóc dở cười, cũng không cùng hắn biện bạch nữa:"Đại phu, vị tiểu nương tử này tình huống ra sao?"
"Mang thai, ba tháng, thiếu dinh dưỡng cùng nghỉ ngơi, cần ăn chút đồ bổ. Nga, đúng rồi, trừ cái này ra, thân thể của nàng hiện tại cũng không thích hợp làm việc, cần được nghỉ ngơi."
Đường Thọ gật đầu nói:"Được, Trương quản sự, ngươi hiện tại liền kết toán tiền lương cho nàng."
Nữ công kia nghe Đường Thọ nói kết toán tiền, bỗng dưng quỳ xuống cầu xin nói:"Hùng phu lang, cầu xin ngươi đừng bỏ ta, ta sẽ nghiêm túc làm việc, tuyệt đối sẽ không khiến hài tử trong bụng ảnh hưởng đến công việc."
Không đợi Đường Thọ trả lời, đại phu kia liền quả quyết nói:"Không được, với trạng thái hiện tại của ngươi không thể tiếp tục làm việc này nữa, nếu muốn giữ hài tử thì phải tĩnh dưỡng."
Nữ công khóc ròng nói:"Nhưng ta không thể không làm việc a, ta là lưu dân được quan huyện đại nhân phê chuẩn thu lưu, nếu ta không làm việc, trong nhà sẽ không có gì ăn.""Nếu ngươi tiếp tục làm, cả ngươi cùng hài tử đều sẽ gặp nguy hiểm."
Dù cho nữ công có đáng thương, nhưng Đường Thọ vẫn không cho phép nàng tiếp tục làm ở đây nữa, đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, nếu cậu nhất thời mềm lòng, nữ công ở tại nhà máy của cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cậu không tránh thoát được trách nhiệm, lương tâm cũng hổ thẹn.
Đường Thọ phân phó với Hùng Trụ vài câu, Hùng Trụ nháy mắt với Trương quản sự, hai người liền đi ra ngoài. Nguyên lai những nữ công đến đây làm việc đều sẽ lưu lại địa chỉ, đặt biệt là những người lưu dân thì địa chỉ lại càng thêm tỉ mỉ rõ ràng. Khi tra xong, phát hiện lang quân của nữ công này cũng làm ở xưởng thực phẩm công đoạn khác, Trương quản sự cùng Hùng Trụ liền đi tìm người tới.
Khi Trịnh Hằng đi tới, nương tử hắn còn đang lau nước mắt, trên đường đi tới đây hắn đã được nghe Hùng Trụ cùng Trương quản sự nói qua sự tình. Vừa tiến đến liền đem tiểu nương tử kia ôm lấy.
"Chúng ta về nhà nghỉ ngơi, cái gì cũng không quan trọng bằng ngươi cùng hài tử."
"Nhưng nếu ta không làm, bà bà cùng bọn nhỏ trong nhà ăn bằng cái gì?"
"Nha môn có phát lương thực hàng tháng, ngươi không cần lo lắng."
Tiểu nương tử đem đầu vùi vào lòng lang quân nhà mình, được dỗ dành đưa đi.
"Tản thôi, tản thôi." Trương quản sự chỉ huy đám người tản ra, Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn cũng rời đi theo.
Hùng Trụ đưa hai người tới chỗ xe bò, ngượng ngùng mà gãi đầu:"Ta không nghĩ tới nàng là mang thai, còn tưởng rằng nàng bị làm sao?"
"Không có việc gì, ngươi làm rất tốt, nếu nhà máy xảy ra chuyện gì, ta cùng nhị lang còn kịp thời giải quyết."
"Ân, ta biết rồi."
Giữa trưa là khi Mặt Trời chói chang nhất, Hùng Tráng Sơn đuổi Đường Thọ vào trong xe, còn y ngồi ở bên ngoài đánh xe. Chỉ chốc lát, mành xe bị bên trong xốc lên, Đường Thọ ló đầu ra:"Nhị lang, ngươi ra một đầu mồ hôi, ta lau cho ngươi."
Đường Thọ đau lòng:"Nếu không chúng ta thuê một xa phu đi, hoặc sau có việc thì bảo Vu Thành đánh xe, trời nóng như vậy, ta lo ngươi sẽ bị cảm nắng."
Hùng Tráng Sơn lắc đầu:"Không cần, chỉ có hai chúng ta khá tốt, ta không thích nhiều người."
Đường Thọ biết tính tình Hùng Tráng Sơn, không vui vẻ khi giao tiếp với người khác, nếu giữa bọn họ có thêm người thứ ba, còn không bằng để Hùng Tráng Sơn đánh xe, như vậy y sẽ thấy thoải mái hơn.
Đường Thọ cũng không nói thêm về chuyện này nữa, mà nói chuyện ở nhà máy:"Nhị lang, ta nghĩ nên thêm chút thay đổi ở nhà máy."
"Thay đổi như thế nào?" Hùng Tráng Sơn hỏi:"Có phải có quan hệ với nữ công ngày hôm nay."
"Đúng vậy. Nhờ nàng ta mới nghĩ tới." Đường Thọ nói:"Nhị lang, công nhân nữ tới làm ở xưởng nhà chúng ta, vì xưởng nhà chúng ta mà làm ra sản phẩm hiệu quả cùng lợi ích, đồng dạng, chúng ta cũng cần phải đảm bảo quyền lợi của các nàng."
Hùng Tráng Sơn khó hiểu mà nhìn cậu.
"Ta cảm thấy xưởng chúng ta phải cho nữ công nghỉ sinh,, trong thời gian đó chúng ta phải cho họ 30 văn mỗi tháng tới khi họ đi làm lại." (chế độ thai sản thời hiện đại.)
Hùng Tráng Sơn hỏi:"Nữ công vừa rồi ngươi cũng muốn hàng tháng đưa cho nàng 30 văn?"
Đường Thọ lắc đầu:"Không, ta không định cho nàng. Nhị lang, chúng ta làm điều gì cũng là vì nhà xưởng phát triển, không phải là nhà từ thiện. Vị nữ công này vừa mới đến nhà máy chúng ta làm đã mang thai, cũng chưa làm ra được cái cống hiến gì, ta vì sao phải cho nàng tiền tiêu hành tháng, nói vậy không phải là ta tiêu tiền như rác sao? Bất quá, ta có thể giữ lại công việc này cho nàng."
"Chế độ ta đưa ra này không phải để làm từ thiện, mà là vì không quá ngược đãi quá với những nữ công đã vì chúng ta làm việc. Ý của ta là, chỉ cần những nữ nhân đó làm việc ở xưởng chúng ta từ hai năm trở nên, liền có thể hưởng đãi ngộ 6 tháng nghỉ sinh, trong lúc nghỉ sinh, mỗi tháng nhà máy sẽ chu cấp 30 văn tiền."
Dù sao nơi này cũng bất đồng với đời sau, người trẻ tuổi đời sau đừng nói sinh nhiều, ngay cả sinh con cũng chưa chắc đã nguyện ý. Nhưng người Dục triều không có biện pháp tránh thai nào, ba năm ôm hai, năm năm ôm ba là chuyện quá bình thường. Chắc hẳn sẽ có người muốn lách chỗ trống trong điều khoản cậu đưa ra, làm hai năm rồi không ngừng sinh hài tử, một nửa thời gian đều sẽ ở cữ, Đường Thọ liền thêm một điều khoản, trong thời gian làm ở xưởng chỉ được mang thai hai lần, mỗi lần cách nhau hai năm.
Nữ công vì bọn họ làm ra cống hiến, Đường Thọ tự nhiên sẽ đảm bảo quyền lợi cho các nàng, nhưng cũng không thể ai tùy tiện mang thai đều được, cậu chi trả tiền thai sản, nhưng cậu cũng không phải là a phụ của những hài tử đó, con của ai người đó nuôi.
"Nhị lang, ngươi cảm thấy như vậy được không?"
Hùng Tráng Sơn nói:"Ngươi làm chủ đi."
Sau khi trở về, Đường Thọ liền liệt kê kỹ càng tỉ mỉ các điều khoản trong nhà xưởng, hơn nữa còn mời lang trung tới bắt mạch cho tất cả các nữ công trong xưởng, phàm là ai có thai không thích hợp làm việc, đều mời trở về. Người có thai mà vẫn đủ sức làm được thì giữ lại, nhưng cũng bảo Trương quản sự lưu tâm hơn, đừng để các nữ công đó tăng ca hay khuân vác đồ vật, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Có xưởng thực phẩm, Du Trà Diện cùng mì ăn liền có thể sản xuất ra số lượng lớn, người tới Hùng gia nhập hàng cũng không còn phải ở lại đợi đủ số lượng.
Vu Thành cũng không cần phải đi theo ra nhà xưởng, dù sao người tới Hùng gia nhập hàng cũng rất nhiều, chiêu đãi khách nhân, tính toán sổ sách đều yêu cầu hắn làm. Sinh ý giày cũng phải làm, nếu không sợ mùa đông tới lại không đủ bán. Vì là hàng gia công nên cũng phải thuê người làm, mà lại cần những nữ nhân khéo tay. Lý Tứ cùng nương tử hắn, một người phụ trách vệ sinh toàn bộ đại viện Hùng gia, một người phụ trách ăn uống của nhóm thương nhân. Vì giờ có thể sản xuất ra số lượng lớn nên họ không cần phải qua đêm ở tiểu viện, nên nương thử Lý Tứ cùng hai đứa bé chỉ làm chút việc như thay chăn mền, trải ga giường mới, nấu nước cho khách.
Uyển Tình đang chuẩn bị đồ ăn cho nhóm thương nhân, thấy Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ đi về, vội vàng tới đón.
"Giữa trưa ta có làm thịt lát xào, có giữ lại cho các ngươi một phần."
Đường Thọ nhìn Hùng Tráng Sơn bởi vì đánh xe mà người đầy mồ hôi, lắc lắc đầu:"Không cần đâu, Nhị lang đánh xe về giữa lúc trời nắng to, ra một thân mồ hôi, ăn đồ nóng ta sợ y khó chịu, các ngươi ăn đi, chút nữa ta sẽ làm cho Nhị lang chút đồ ăn lạnh."
"Vậy được rồi."
Uyển Tình vừa mới bước ra liền đụng phải Lý Tứ đang bưng đồ ăn tới đây, nàng đỡ lấy khay đồ ăn trên tay hắn, rồi đỡ hắn trở về:"Đừng đi, Hùng phu lang muốn đích thân nấu cơm."
Lý Tứ sửng sốt:"Ta còn tưởng hai người đi xử lý chuyện về sẽ rất mệt mỏi, Hùng phu lang sẽ không tự mình xuống bếp, còn cố ý để lại đồ ăn cho bọn họ."
"Hùng phu lang không phải kiểu người cần mẫn, buổi sáng không dậy được sớm không nói, súc vật trong nhà cũng không có cho ăn bao giờ, nhóm thương nhân cũng lười tự mình chiêu đãi, nhưng đã bao giờ lười nhác bỏ bê Hùng lang quân. Trừ bỏ bữa sáng là tình huống đặc thù (ý là không dậy sớm nấu bữa sáng được ấy), đồ ăn của Hùng lang quân đều là do Hùng phu lang làm, ngươi cũng biết Hùng lang quân ăn uống có chút lớn, nhưng Hùng phu lang chưa bao giờ oán hận một câu." Uyển Tình đi vào tiểu lâu, cùng vài vị tiểu thương mỉm cười chào hỏi qua, đem đồ ăn trên tay cho Lý đại nương tử.
"Không nói cái khác, cũng bởi vì Hùng lang quân không thích trong nhà có thêm người khác, ngôi nhà mà bọn họ đang ở đều là do một tay Hùng phu lang tự tay dọn dẹp, còn có quần áo trên người hai người đó, cũng do tự tay bọn họ giặt. Bởi vậy liền có thể thấy Hùng phu lang rất coi trọng Hùng lang quân. Lúc nãy, Hùng lang quân đánh xe trở về, Hùng phu lang liền đau lòng, nói đồ ăn nóng, Hùng lang quân ăn sẽ khó chịu, muốn làm chút đồ ăn lạnh."
Còn chưa nói là làm cái gì, Lý Tứ đã thèm thuồng:"Hùng phu lang nói làm đồ ăn lạnh, chắc chắn sẽ không phải là đồ ăn lạnh bình thường, cũng không biết là làm ra đồ gì tốt, Hùng lang quân cũng không thấy đi ra, Hùng Tráng Sơn này thế nhưng rất có lộc ăn."
Đường Thọ nói đồ ăn lạnh thì thật là đồ ăn lanh, vào mùa hè này mà được ăn đồ ướp lạnh, một chén mỳ lạnh đi xuống, toàn thân đều mát mẻ.
Đồ ăn lạnh có mì soba( 1 loại mỳ phổ biến của Nhật Bản) cùng tiểu mạch cùng mì kiều mạch, trong nhà không có mỳ soba, Đường Thọ liền làm mỳ kiều mạch. (1 loại mì làm từ tiểu mạch)
Đem tinh bột tiểu mạch cùng một loại tinh bột khác trộn với nhau, bây giờ ở Dục triều còn chưa có khoai tây nên loại tinh bột này không phải là khoai tây, mà là tinh bột được tinh luyện ra từ rễ thực vật.
Cho các gia vị cùng chút nước vào, nhào nặn, xoắn ốc, xoay tròn..... Sau đó ép ra thành một mặt phẳng mỏng, gấp lại thái thành sợi thật mỏng.
Cắt xong liền dùng nước ấm nấu lên, sau khi nấu thì trụng qua nước lạnh, sợi mì sẽ săn lại tạo độ dai giòn, sợi mì sẽ không bị vón lại.
Nước chan mỳ kiều mạch dùng muối, rượu gia vị, lát gừng, giấm, đường để nguội mà thành. Vị chua ngọt ngon miệng, có thể cjo thêm chút nước táo, sau đó đổ vào bát mỳ, cho thêm chút hành, hạt mè, rau thơm và hạnh nhân là có thể thưởng thức.
Hùng Tráng Sơn không thịt không ăn, Đường Thọ liền làm tương thịt bò, cắt thành miếng nhỏ để lên trên, cùng vài lát dưa cải muối nhà làm. Hùng gia có hầm băng, là mua tới để Đường Thọ làm kem tươi ăn, giờ lấy ra một khối băng để tạc thành một cái bát, sau đó cho mỳ vào bên trong. Như vậy một bát mỳ ướp lạnh liền hoàn thành.