– Tam Hoàng tử điện hạ tức giận sao, chẳng lẽ ngài thật sự thích ta?- Tô Linh sợ hắn à?
Nếu như là năm sau thì cô sẽ sợ hắn, dù sao thời điểm đó Tam Hoàng tử đã hạ bệ được Nhị hoàng tử Lý Khiên, còn buộc Thái hậu phải ủng hộ hắn, bởi vì ngoại trừ Lý Đản hắn là do một tay bà bồi dưỡng, các hoàng tử còn lại dù ai lên làm hoàng đế, bà cũng sẽ không được sống yên ổn.
Vào lúc này sang năm, địa vị của Tam Hoàng tử Lý Đản và Ngũ Hoàng tử Lý Chiêu ngang nhau, khó phân cao thấp.
Nhưng hiện giờ Tam Hoàng tử Lý Đản không để lộ ra móng vuốt sắc bén như hổ, cho nên nhìn vào không có chúng nào đáng sợ.
– Nếu ngài thực sự thích ta thì nên tới thỉnh cầu Thái hậu nương nương, mong nương nương thu hồi ý chỉ, cầu cho ta được làm chính phi mới đúng, mà không phải như bây giờ, nói cưới ta về làm Trắc phi xem như ban thưởng. Có lẽ Tam hoàng tử điên hạ chỉ là nhất thời không tiếp nhận nổi chuyện ta không thích ngài thôi, nếu không phải thật lòng thì làm gì phải tức giận.
Lý Đản đương nhiên biết mình không phải thật lòng, cũng biết là do mình không tiếp nhận nổi chuyện nàng không thích mình mà thôi.
Vốn dĩ với thanh danh của Tô Uyển Linh, nàng còn không biết xấu hổ mà theo đuổi mình thì bản thân phải rất cao hứng mới đúng. Nhưng mà nàng hết lần này tới lần khác bỏ qua hắn để thích Sở Bạch, bây giờ chuyện gì cũng đều là Sở Bạch.
Hắn đường đường là hoàng tử, vậy mà không bằng một thứ dân.
Mặc dù xuất thân của hắn thấp hèn, mẫu thân tuy là một trong bốn phi, nhưng lại không được phụ hoàng yêu thích, một năm đến cung của mẫu phi cũng không được một lần. Thái hậu nương nương thời thời khắc khắc nói với hắn, hắn là trợ thủ đắc lực của Lý Khiên, nếu như hắn ta đăng cơ thì hắn chính là vương gia có quyền uy cao nhất.
Gì mà trợ thủ đắc lực, chẳng qua chỉ la đao giết người trong tay Thái hậu thôi, chỉ là làm bàn đạp cho Lý Khiên thôi.
Những chuyện bẩn thỉu, khó làm, chuyện phụ hoàng không thích đều giao cho hắn làm. Lý Khiên coi thường hắn thì thôi đi, Thần Quý phi cũng coi thường mẫu thân hắn, luôn kiếm chuyện để trừng trị mẫu phi, khiến hắn không thể không nghe theo sự sắp xếp của bọn họ.
Phụ hoàng không thương yêu hắn, Thái hậu lợi dụng hắn, Thần Quý phi và Nhị hoàng tử coi thường hắn, ngay cả đại thái giám được ân sủng bên cạnh phụ hoàng cũng có thái độ với hắn. Cùng là hoàng tử, vì sao Lý Khiên lại được sưng tôn vô thượng, còn hắn lại chỉ có thể cúi đầu xưng thần?
Hắn không cam tâm! Không cam tâm!
Mấy người các ngươi không vừa mắt bổn điện, rồi sẽ có một ngày phải trả giá.
– Tô Uyển Linh, bổn điện đã cho ngươi cơ hội, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận về lựa chọn hôm nay- Lý Đản quay lưng đi, một nữ nhân thôi mà, một ngày nào đó, nữ nhân trong thiên hạ này đều sẽ là của bổn điện.
Tô Linh nhìn bóng lưng tàn nhẫn quyết tuyệt của Tam Hoàng tử, trong nháy mắt cô phảng phất như nhìn thấy hắn của một năm sau, đủ lông đủ cánh, hành sự quyết tuyệt.
Đây không phải là dấu hiệu tốt, sao lại có cảm giác Tam Hoàng tử bỗng chốc trưởng thành hơn, theo như truyện gốc thì mặc dù bây giờ hắn âm thầm chịu đựng nhưng vẫn chưa bắt đầu mưu đồ của mình, hắn bắt đầu chuẩn bị tất cả mọi chuyện là khi Ngũ Hoàng tử hồi cung- cũng chính là nam chính của truyện này, Lý Chiêu. Lúc này các thế lực ngầm rục rịch, phe cánh khắp nơi đều có động tác, hắn mới có thể thừa dịp lúc rối loạn mà mưu tính.
Nếu như mục đích của nam chính là một lòng báo thù và khôi phục sự trong sạch của mẫu phi, dù có chút thủ đoạn nhưng tóm lại là vẫn không làm trái đạo nghĩa, xem như là dương mưu, dù sao cũng là nam chính mà, ít nhiều vẫn đại diện cho chân thiện mỹ, nhiều lắm thì chỉ gọi là phúc hắc (bụng dạ đen tối) mà thôi.
Dương mưu thì là trái nghĩa của âm mưu thế thôi.
Nhưng mà Lý Đản thì khác, hắn không từ thủ đoạn, tính toán tinh vi, vì đạt được mục đích có thể bất chấp thủ đoạn, hoàn toàn là nhân vật phản diện số hai.
Không biết vì sao cô lại có cảm giác Tam Hoàng tử hiện giờ, chỉ còn một bước cuối cùng là vào cánh cửa hắc hóa.
Chuyện này, chuyện này… Phải làm sao đây!
Xem ra phải đề phòng hắn hơn rồi.
Tô Linh quay đầu lại, chợt phát hiện ra Sở Bạch nãy giờ đứng bên cạnh mình không biết đã đi từ lúc nào.
Đi cũng không chào một tiếng sao? Dự định không để ý tới cô thật đây mà.
Cô nhanh chân đuổi theo, chạy một hồi không thấy bóng dáng đâu, cuối cùng đành từ bỏ, quay về lớp học.
Bỗng nhiên, hướng cổng lớn có đám người ùn ùn tiến vào, đi đầu là một nữ tử mặc váy đỏ, cao quý nhã nhặn, đầu cài đầy trâm ngọc xa hoa, ngoại hình vô cùng bắt mắt, giữa hai hàng lông mày chấm chu sa, đôi mắt phượng hơi xếch lên, không giận mà uy, lúc nhìn ngươi, ngươi cảm thấy cặp mắt sắc lẹm ấy như đang nhìn một người chết.
Theo sau nữ tử áo đỏ là mười nam nhân cao lớn, uy mãnh, y phục giống nhau, nhìn bội đao bên hông, hẳn là cấm quân nội vệ chuyên bảo hộ Hoàng tộc xuất hành, Lương viện trưởng bình thường là người nghiêm túc nhưng hôm nay lại run rẩy, sợ hãi đi theo phía sau nữ tử áo đỏ, có mười phần câu nệ, vạn phần cung kính, thỉnh thoảng còn lau mồ hôi trên trán. Có thể thấy nữ tử áo đỏ này đối với ông mà nói, là đáng sợ cỡ nào.
Mặc dù Tô Linh không nhận ra người này, như mà trong số những nhân vật cô sáng tạo ra, thì người có dáng vẻ và khí chất này ngoại trừ Tần hoàng hậu của Tề quốc thì chỉ còn lại một người là muội muội của đương kim Hoàng đế, con gái ruột duy nhất của Thái hậu nương nương, Văn Xương trưởng công chúa.
Tô Linh giật mình!
Văn Xương hả! Đây là Văn Xương hả!
Trong nguyên tác, sau khi Sở Bạch bị đuổi ra khỏi phủ Thượng Thư lại được Văn Xương trưởng công chúa nhặt về, lại còn vô cùng thích hắn, vì làm hắn vui mà cho người trồng đầy cây thù du trong phủ của mình. Hắn muốn quyền lợi thì cho hắn quyền lợi, muốn giết ai liền chủ động đưa đao cho hắn, chỉ trừ danh phận là không thể cho hắn, để hắn trở thành “nam sủng” trong lời khinh miệt của thế nhân, Văn Xương dường như đã báo thù hết thảy cho hắn.
Tại sao Văn Xương trưởng công chúa lại đến thư viện Lộc Sơn?
Không phải cô đã thay đổi cốt truyện ban đầu rồi sao? Sở Bạch không bị đuổi ra khỏi phủ Thượng Thư, cũng không gặp được Văn Xương trưởng công chúa, sau đó phải là không gặp nhau nữa mới đúng chứ!
Tại sao Văn Xương lại xuất hiện ở chỗ này?
Chẳng lẽ cùng lúc cô vừa xuyên đến, kịch bản lại bắt đầu phát triển theo hướng khác rồi sao?
Thần tiên tỷ tỷ ơi, độc giả đại lão ơi, các người thấy tiến độ của ta quá chậm nên cố ý muốn chỉnh ta đúng không?
Ta đã cố gắng rất nhiều, nhưng vì sao luôn có người kéo chân vậy!
Nhắc đến việc này, cô lại hận Dương thị của nhị phòng đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không hiếu kính vị Nhị thẩm này một chút thì cô đúng là có lỗi với thân phận đấng sáng thế này quá.
Nói tới Văn Xương trưởng công chúa, đây cũng là nhân vật truyền kỳ nha.
Mặc dù không phải cùng một mẹ với Hoàng đế, nhưng lại là con gái duy nhất của đương kim Thái hậu, sau khi sinh cô thì Thái hậu không mang thai được nữa, cho nên đối xử với nữ nhi này rất tốt, cô muốn gì thì cho thứ đó,Tiên hoàng lại rất yêu Thái hậu, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, cũng rất yêu thương Văn Xương trưởng công chúa.
Thuở nhỏ Nguyên Đức đế cũng được Thái hậu nuôi dưỡng, hắn từ nhỏ đã thông minh xuất chúng, cho nên biết muội muội này là hòn ngọc quý trên tay đế hậu, nên đặc biệt chiếu cố cô, cũng may là Văn Xương đối với cung nhân và các hoàng tử khác thì vênh váo kiêu ngạo, nhưng đối với vị ca ca này vẫn yêu thích, cho nên sau này khi Nguyên Đức đế đăng cơ, cô vẫn như cũ được hưởng tất cả đã ngộ tốt nhất của một trưởng công chúa.
Nửa đời trước của cô ta vô cùng suôn sẻ không có gì phải lo âu, ngay cả phò mã cũng được chọn theo tâm ý của mình, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, đêm thành thân phò mã lại ngủm! Lời giải thích được lưu truyền rộng rãi chính là đêm đó phò mã vì quá vui mừng nên uống hơi nhiều rượu, không cẩn thận rơi xuống nước chết đuối!
Nhưng mà, đây cũng chỉ là lời giải thích dễ nghe cho người đời của hoàng thất thôi, thực ra mọi chuyện không phải là như vậy.