– Xin lỗi, biểu ca, lát quay lại muội sẽ giải thích với huynh sau- Thật là nhịn không nổi nữa!!!
Tô Linh chạy như bay, trong khoảng thời gian này, dưới sự dạy dỗ của Mạnh Dung và Dương Dung, võ công của cô tiến bộ vượt bậc, bước chân cũng nhẹ nhàng hẳn, trong cơ thể dường như có nội công, đánh ra một chưởng đều có thể làm lá cây ba tứ tung.
Thật đáng thương cho mấy cây xanh trong viện của cô, tất cả đều bị trụi lá.
Tam hoàng tử và Sở Bạch đều nhìn nhau, sóng ngầm mãnh liệt cuộn lên, bầu không khí ngưng đọng, không ai nói một lời nào.
Chiếc lá vàng cuối cùng ở trên cây chậm rãi rơi xuống đất theo cơn gió lạnh của mùa đông.
Tam hoàng tử mở kim khẩu:
– Thế nào, bây giờ ngươi không còn thân phận thế tử nữa, ngay cả quy củ cũng quên luôn sao, một thứ dân mà gặp bổn điện cũng không hành lễ, chẳng lẽ những phép tắc này người còn cần người khác dạy.
– Ở đây là Lộc Sơn thư viện, khác với những nơi khác, ngoài thiên tử ra thì ở đây chỉ có thầy trò, chỉ có đồng môn, ta và Tam hoàng tử là đồng môn, sao còn phải hành lễ?- Sở Bạch không nhanh không chậm nói.
Tam hoàng tử nhíu mày, Sở Bạch này đúng là to gan, chỉ là một thứ dân mà cũng dám vô lễ như thế, ở đây đúng là thư viện, chính xác là ngoại trừ thiên tử thì bất luận là thân phận gì cũng như nhau, nhưng mà hắn không sợ sau khi ra khỏi thư viện sẽ bị tính sổ sao?
Dựa vào thân phận của hắn bây giờ, bóp chết hắn ta chẳng phải chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến à? Nhưng vì sao hắn ta có thể trầm tĩnh ổn trọng như thế, khí độ toàn thân hắn ta, nghiễm nhiên vượt ra khỏi khí độ của một thế tử nên có, khiến hắn giật mình có một loại ảo giác, rất giống với hắn.
– Khí độ này của Sở công tử khiến bổn điện cảm thấy dường như ngươi vẫn còn là thế tử Trấn Nam Hầu đấy, đáng tiếc thúc phụ của ngươi, à không, ngươi không phải người Sở gia, bây giờ Trấn Nam hầu không phải thúc phụ của ngươi, cũng không biết Sở Triều Dương khí phách lớn thế nào mà lại cam tâm tình nguyện nuôi con của người khác, ta rất tò mò, Sở công tử rốt cuộc là người ở đâu, dường như ngươi không mấy tò mò về thân phận của mình lắm, lẽ nào ngươi biết mình là ai.
Sắc mặt Sở Bạch không đổi:
– Tam hoàng tử thủ đoạn đầy mình, nếu đã tò mò như vậy sao không tự điều tra xem.
Tất nhiên hắn sẽ điều tra, nhưng mà ngay lúc này, có thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú hơn.
– Bổn điện thấy bình thường Sở công tử đối với vị hôn thê Tô Uyển Linh có vẻ chán ghét, nếu đã vậy sao không cho ngườ ta đặt thành ước nguyện, chủ động đề nghị từ hôn với Thái Hậu, bổn điện có thể tiến cử với cấm quân, cho ngươi làm tứ phẩm cấm quân nội thị vệ, như thế nào?- Tam hoàng tử đưa ra điều kiện hấp dẫn.
– Ngươi trăm phương ngàn kế vào thư viện Lộc Sơn, chẳng phải để vào cấm quân sao, bây giờ bổn điện cho ngươi một cơ hội, không cần tham gia khảo hạch liền trực tiếp trở thành tứ phẩm cấm quân nội thị vệ, ngươi con do dự gì nữa, dùng một nữ nhân ngươi không thích đổi lấy con đường làm quan, cớ sao không làm?
Tô Linh tranh thủ quay trở lại, vừa lúc nghe thấy câu này của Tam hoàng tử, cô vội nấp sau thân cây, có chút khẩn trương nhìn Sở Bạch.
Hắn có đồng ý với điều kiện của Tam hoàng tử hay không, dù sao cũng là tứ phẩm cấm quân nội thị vệ, đường đường chính chính là võ tướng của triều đình, không còn là thứ dân, cũng không cần phải ăn nhờ ở đậu. Mà giống như Tam hoàng tử nói, hắn không thích cô, dùng một nữ nhân mình không thích, thậm chí là chán ghét để đổi lấy tiền đồ sáng lạn, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy là một cuộc mua bán quá lời.
Tô Linh sốt sắng thật lâu, rốt cuộc nghe được giọng nói của Sở Bạch:
– Tam hoàng tử thích nàng ta sao?
– Trước kia không thích, nhưng bây giờ lại có chút hứng thú- Tam hoàng tử đáp.
Sở Bạch: Chỉ là một nữ nhân mình hứng thú thôi mà Tam hoàng tử sẵn lòng cưới về?
Tam hoàng tử khinh thường nói:
– Chỉ là nữ nhân thôi mà,vừa mắt bổn điện thì cưới về, có gì không thể chứ?
Sở Bạch:
– Chính phi?
– Mặc dù gia thế của nàng ta thì được, nhưng mà phẩm hạnh của nàng không tốt, không thể làm chính phi, có điều, làm Trắc phi thì tạm được- Tam hoàng tử lắc đầu.
Tô Linh khinh thường.
Tam hoàng tử mặt mũi ngươi cũng lớn nhỉ.
Đừng nói Tam hoàng tử ngươi là một kẻ chỉ dựa vào thái hậu, mà Thái hậu thì lại hi vọng Hoàng đế tiếp theo sẽ chảy trong mình dòng máu của Triệu gia, cho nên người mà bà ta ủng hộ chỉ có Nhị Hoàng tử, dù cho ngươi có dã tâm nhưng thế lực nhà mẹ đẻ của ngươi quá yếu, không đủ để làm nên chuyện lớn. Ngươi muốn tìm cơ hội diệt trừ Nhị Hoàng tử, vậy phải đợi đến lúc có cơ hội mới được, chưa kể đến màn trở về hoàng tráng và cường thế của Ngũ Hoàng tử Lý Chiêu vào Tết năm sau, đây chính là nam chính trong truyện mà cô viết, Hoàng đế tương lai của nước Lê, dù thế nào thì cũng không đến lượt ngươi.
Với gia thế của Tô Uyển Linh, nếu không phải do cô khóc lóc van nài nói thích ngươi thì Tô Hoài Viễn căn bản cũng không vừa mắt ngươi, chọn một Hoàng tử không có tiền đồ, còn không bằng chọn con cháu của một đại tộc thế gia, còn là trắc phi, làm chính phi của ngươi cũng dư sức nữa là. Dù sao tình thế của Tô gia hiện giờ, miễn cưỡng cũng có thể coi là cực kì hưng thịnh, ai bảo tỷ tỷ của cô là Thục phi đang đắc sủng chứ.
– Nếu nàng đồng ý, Tam hoàng tử hãy bảo nàng tự mình đến nói với ta, Sở Bạch sẽ lập tức viết thư từ hôn, đích thân xin ý chỉ của Thái hậu nương nương, tuyệt đối không chậm trễ.
Tô Linh cảm động muốn chết, may quá may quá, Sở Bạch Boss đúng là người nói lời giữ lời, tính cách ban đầu của hắn chẳng phải là kẻ vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn sao? Sao giờ lại thay đổi so với bản gốc rồi? Bởi vì cô đến đây nên mới tạo ra hiệu ứng như vậy?
– Thật sao? Bổn điện lại nghe nói nàng vì muốn học cùng lớp với ngươi mà hùng hồn tuyên bố rằng sẽ tham gia thi khảo hạch vào lớp Ất vào vài ngày nữa, mỗi ngày đều ở Diễn võ trường bị hai tên lớp Đinh huấn luyện đến mức đi cũng không nổi, ngay cả bổn điện cũng không chịu nổi vậy mà ngươi có thể nhắm mắt làm ngơ- Tam hoàng tử cười lạnh.
Quả nhiên, không có một nam nhân nào có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của tiền đồ, huống chi Sở Bạch từng sống trong nhung lụa, hưởng qua vô số sơn hào hải vị, sao có thể nguyện ý ăn củ cái trắng mãi. Chẳng qua chỉ là một chức vụ cấm quân nội thị vệ cấp thấp nhất trong Hoàng thành nà thôi, có thể làm hắn bấp chấp tất cả để trèo lên à, buồn cười.
Gì mà thế gia công tử xếp thứ tư, gì mà “Cẩm y lãnh diện thế vô song, nếu cười một tiếng, nguyện vì đời này luân hồi lần nữa”, thật muốn cho mấy nữ tử nông cạn kia nhìn xem, Trấn Nam hầu làm các nàng tình nguyện chết đi sống lại bây giờ lưu lạc đến mức nào.
– Đáng tiếc, Tô tam tiểu thư không có ở đây, nếu không phải để cho nàng thấy, nam nhân mà nàng hao tổn tâm sức để lấy lòng, thực ra trong mắt hắn, nàng không đáng để nhắc tới, không có chút quan trọng nào, thậm chí có thể tùy ý mang ra để đổi lấy tiền đồ. May mắn nàng không ở đây, nếu không chắc là sẽ đau khổ lắm.
– Ai nói ta không ở đây- Tô Linh từ phía sau gốc cây bước ra, nhanh chân đi tới bên cạnh Sở Bạch.
– Ta làm những chuyện này, không nghĩ phải được biểu ca đáp lại, huynh ấy chỉ cần làm những gì huynh ấy muốn là được. Tựa như ta đã từng, tuổi nhỏ khờ khạo nên thích Tam hoàng tử điện hạ, chẳng phải Tam hoàng tử điện hạ rất ghét ta sao? Sao bây giờ lại tự hạ thấp địa vị của mình để nói với biểu ca ta những lời đó? Sao nào, lúc ta thích Tam hoàng tử điện hạ, ngài không để ý đến ta, bây giờ ta không thích ngài nữa thì ngài lại nói muốn cưới ta, hóa ra là do Tam hoàng tử không thích người khác theo đuổi mình, mà lại thích theo đuổi người khác à. Đáng tiếc, có ít vài người hoặc vài việc, khi còn ở cạnh ngài, ngài không biết trân trọng, đến khi mất đi rồi, dù thế nào đi nữa cũng không thể cứu vãn được. Vậy nên, Tam hoàng tử điện hạ, mong ngài nghe cho rõ. Ta sẽ không từ hôn với biểu ca, mặc kệ huynh ấy có thích ta hay không, ta đã nhận định là huynh ấy, càng sẽ không gả cho ngài, Tam hoàng tử điện hạ vẫn nên từ bỏ ý nghĩ đó đi.
Sắc mặt Tam hoàng tử âm u, nghiến răng nghiến lợi:
– Tô Uyển Linh, ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.