– Ngươi qua đây cho ta, còn hỏi ta làm gì hả, con chuột trong phòng ta có phải ngươi tặng không?- Tạ Phương Tung nhìn làn da mỡ màng kia của cô, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, rõ ràng nên tức giận, không biết tại sao lại tức giận không nổi nữa, nhưng hắn không thể để đối phương nhìn ra được, cho nên giả bộ hung thần ác sát.
– Là ta, ta đã nói, không cho phép ngươi ức hiếp biểu ca ta, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi- Tô Linh không phủ nhận, tại sao cô lại phải sợ hắn, hắn nghĩ hắn là ai.
Chuyện này Tạ Phương Tung có chút oan ức, nhưng không thể bị kinh hãi suông như vậy, mấy người Trương Nhạc Khang đúng là mang danh hắn ra làm chuyện này, nhưng hắn nghĩ mãi không hiểu, tại sao Tô Uyển Linh lại phải che chở cho Sở Bạch như thế.
– Trước kia chẳng phải ngươi ghét hắn lắm sao? Không phải cũng nhục mạ hắn dữ lắm à?
Thật là hết chuyện để nói rồi sao, cô đang hối hận đến chết đây nè, được không?
– Dù sao thì chỉ ta mới được hiếp đáp huynh ấy, người khác thì không được, Tạ Phương Tung, ta cảnh cáo ngươi, nếu không muốn ngày nào cũng trông thấy chuột nhỏ đáng yêu đó, thì đừng nên gây rắc rối cho biểu ca ta, ta, nói được làm được- Cô biết nhược điểm của Tạ Phương Tung, tiểu tử này không sợ trời không sợ đất, gia quy trăm năm của Tạ gia cũng không trói buộc được Tạ nhị công tử đây, nhưng hắn sợ chuột.
Bởi vì hồi nhỏ khi Tạ gia tế tổ trong phủ, trông thấy một chú chuột nằm ở thềm đá trước cổng không nhúc nhích, còn tưởng rằng đã chết, định vươn tay kiểm tra, ai dè con chuột ngóc đầu dậy cắn vào ngón tay hắn, thế nào cũng hất đi không được, đau đến hắn kêu la oang oảng, bọn hạ nhân hoảng loạn chạy đến, ba chân bốn cẳng giải vây cho hắn, kể từ đó hắn trông thấy chuột liền sợ hãi, cảm giác những chiếc răng sắc nhọn của chuột cắm phập vào da thị, hắn đến giờ vẫn còn nhớ mãi không quên.
– Sao ngươi biết ta sợ chuột, chẳng lẽ nhà các ngươi cài nội ứng trong phủ Vệ Quốc Công ta?- Tạ Phương Tung không tài nào nghĩ ra, cô không thể nào biết được.
Tô Linh bội phục trí tưởng tượng phong phú của hắn, lườm lườm:
– Cho dù nhà ta cài nội ứng vào nhà ngươi, phụ thân ta cũng sẽ không nói cho ta biết, ta là nữ tử, không phải nam tử. Huống hồ, nhà chúng ta cài nội ứng vào phủ Vệ Quốc Công ngươi làm gì, để thám thính ngươi yêu gì ghét gì à, ta đâu muốn gả cho ngươi, nhà chúng ta cơm áo no đủ cơ mà.
Tạ Phương Tung ngẫm lại cũng đúng.
– Vậy sao ngươi biết được? Vả lại, ngươi khác xưa rất nhiều, mặc dù dung mạo không thay đổi, nhưng tính cách lại khác biệt một trời một vực, giống như biến thành người khác, ngươi thật sự là Tô Uyển Linh sao?- Ánh mắt Tạ Phương Tung phảng phất có thể nhìn thấu lòng người, mắt Tô Linh né tránh, chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Mặc dù mọi người đều nói tính cách của cô hình như thay đổi, nhưng chưa có ai hoài nghi cô không phải Tô Uyển Linh, Tô lão thái thái, Từ thị, nha hoàn của Tô phủ, cả Sở Bạch, cô đều dùng cái cớ trải qua sinh tử liền tỉnh ngộ hoàn toàn, nhưng cô nhìn vào ánh mắt của Tạ Phương Tung, từ đáy lòng cảm thấy lý do này không thể thuyết phục được Tạ nhị công tử thông minh tinh ranh.
– Ta mặc kệ ngươi, ta không phải Tô Uyển Linh thì ta là ai- Tô Linh muốn đi, Tạ Phương Tung lại chặn đường cô, ra vẻ ngươi mà không nói thật thì ta sẽ không thả ngươi đi.
Tạ Phương Tung đã đọc qua rất nhiều sách, xem qua rất nhiều tình tiết tạp văn, hí kịch kể chuyện xưa, kiến thức sâu rộng, mặc dù cảm thấy hơi quá, nhưng hắn hoàn toàn nghi ngờ, người trước mắt này có khả năng không phải Tô Uyển Linh.
Bởi vì tình yêu của một người có thể thay đổi, tính cách bị đả thương cũng sẽ thay đổi, nhưng phẩm chất thì bất biến. Tô Uyển Linh trước kia không phải hạng người lương thiện gì, thượng đội hạ đạp, ngang ngược xu nịnh, còn thích dùng lỗ mũi nhìn người khác, tự cho mình thanh cao không ai sánh bằng, tuy là con cái văn thần nhưng lại ngu si, thế nhưng Tô Uyển Linh trước mặt này lại có thể được cả Lục tiên sinh và Tống tiên sinh tán thưởng cô thông minh lanh lợi, vô cùng thông thấu.
Trước đó không lâu Cố phu nhân phủ Hộ Quốc Hầu tổ chức hội thơ-tửu-hoa, hắn còn may mắn gặp qua một lần, tiểu nha hoàn chỉ vô ý làm ướt góc váy cô một chút, cô liền chửi ầm lên, chút lễ nghi cũng không màng. Ngay trước mặt Đại tiểu thư Cố gia mắng nha hoàn trong phủ người ta tay chân vụng về, mặt mũi Cố đại tiểu thư rất là khó coi.
Lúc này mới nửa tháng ngắn ngủi, cô liền biến thành người khác. Tính cách dù vẫn phô trương như trước, nhưng tính tình lại thu liễm rất nhiều, thậm chí học thức tăng lên vài bậc, kỳ lạ nhất là cô đột nhiên bắt đầu lấy lòng Sở Bạch, hình như còn có chút sợ hắn.
Thực sự có người chỉ trong thời gian mười ngày có thể phát sinh thay đổi long trời lở đất vậy ư?
– Nói, đến cùng ngươi là ai?
Tô Linh thật đau đầu, thằng nhãi này hình như đang hoài nghi lý lịch của cô, nhưng sức cô lại không bằng hắn, muốn thoát cũng không xong, làm sao xử lý đây.
– Tiểu thư, người không sao chứ- Đang rầu rĩ, chợt nghe tiếng của Mạnh Dung, cô lập tức như người chết đuối vớ được tấm gỗ nổi, đã thấy hy vọng sống sót rồi.
– Mạnh công tử, cứu mạng!
Mạnh Dung không chút nghĩ ngợi, bước tới túm lấy tay của Tạ Phương Tung:
– Buông tay.
Tạ Phương Tung lúc đầu không thèm quan tâm đến Mạnh Dung, nhưng không ngờ tên thiếu niên mặt mũi xấu xí này lại là cao thủ, hắn vô cùng hoài nghi nếu hắn không buông tay ra, tên này sẽ bóp nát xương tay hắn. Tạ nhị công tử là kẻ thức thời, lập tức thả tay, Tô Linh vội vàng trốn ra sau lưng của Mạnh Dung.
Tạ Phương Tung thấy nữ tử vội trốn sau lưng thiếu niên kia chỉ chừa ra góc áo, cuối cùng bỏ cuộc:
– Được, hôm nay ta không hỏi nữa, một ngày nào đó ngươi sẽ tự lộ ra sơ hở thôi.
Tô Linh nhô đầu ra khỏi lưng Mạnh Dung:
– Ta chính là Tô Uyển Linh, ngươi tin hay không thì tùy.
Tạ Phương Tung đương nhiên không tin, nhưng hắn không có chứng cớ, chỉ có thể coi như không có.
Mạnh Dung nhìn theo bóng lưng Tạ Phương Tung, ánh mắt sắc bén, chẳng qua hắn chỉ đến muộn một chút, vậy mà để tiểu thư rơi vào nguy hiểm, lần sau, hắn tuyệt đối sẽ không để tên này tới gần tiểu thư trong phạm vi ba bước chân.
– Đi thôi, tiên sinh sắp đến rồi, chúng ta đi học thôi.
Mạnh Dung nghe lời gật đầu.
Lớp buổi chiều là học kiếm thuật, người dạy chính là truyền nhân của phái phiêu dật kiếm, Giang Dương. Phiêu dật kiếm pháp chiêu thức cũng như tên gọi, linh hoạt phóng khoáng, không cần nội lực lớn để chống đỡ, mỗi một lần ra chiêu, là muốn lấy mạng của đối phương.
Mạnh Dung cũng học kiếm, mặc dù không sánh bằng cha là Mạnh Hoài Sơn, nhưng thế hệ thiếu niên không có ai là địch thủ của hắn, Tô Linh không nhịn được, hỏi hắn:
– Huynh thấy kiếm pháp của Giang tiên sinh thế nào, huynh có thể tiếp bao nhiêu chiêu của ông ấy?
Mạnh Dung vô cùng si mê kiếm pháp, nghe vậy đáp:
– Kiếm pháp tuyệt diệu, linh hoạt phóng khoáng, chiêu nào ra cũng là chiêu trí mạng, đúng là kiếm pháp thượng thừa, nhưng so với kiếm pháp gia truyền của ta, có chênh lệch một chút.
Này này, mặc dù ngươi là thiên hạ đệ nhất kiếm khách tương lai, nhưng ngươi không thể không kiếm tốn như vậy nha.
Hàn Văn Huân đứng gần đó, nghe vậy đột nhiên giơ tay lớn tiếng nói:
– Giang tiên sinh, ở đây có người nói kiếm pháp của người không bằng kiếm pháp gia truyền của hắn kìa!
Giang tiên sinh đang giảng khẩu quyết của phiêu dật kiếm pháp cho mọi người, nghe vậy sắc mặt liền khó coi, nhìn về phía Mạnh Dung:
– Tuổi còn nhỏ mà khẩu khí không nhỏ nhỉ, nếu ngươi nói kiếm pháp gia truyền của ngươi rất lợi hại, vậy ra đây tỷ thí với ta thử xem, nếu ngươi thắng, Giang Dương ta không làm tiên sinh nữa.
– Xin tiên sinh chỉ giáo- Mạnh Dung không hề khách khí, có lẽ trong mình chảy dòng máu thô lỗ, kiếm khách giang hồ luôn có một loại si mê với kiếm pháp, lòng khiêu chiến kẻ mạnh mãi bất diệt.
Tô Linh muốn kéo cũng không kéo lại nổi, tiểu tử này lợi hại thì lợi hại, nhưng kiếm pháp Mạnh gia hắn chưa học hết, làm sao là đối thủ của Giang Dương được.
Sở Bạch lặng lẽ nhìn sang bên này, ánh mắt rét buốt, Tô Linh giờ phút này đang dồn toàn bộ chú ý cho Mạnh Dung, làm sao phát hiện được ánh mắt âm u lạnh lẽo phía sau được chứ.
Hậu trường
Sở Bạch: Chẳng phải nói thích ta à? Tại sao lại đi nhìn nam nhân khác?
Tô Linh: …