Tạ Phương Tung đứng trên hàng lang, trông thấy hai người một trước một sau rời khỏi Diễn võ trường, nắm đấm hung hăng giáng lên cây cột. Hắn rất giận, càng giận hơn chính là hắn không biết bản thân đang giận cái gì, nhất định là bởi vì tên tiểu tử Trương Nhạc Khang tự tung tự tác, cho nên hắn mới giận như thế, chắc chắn là vậy.
Tạ Phương Tung nổi giận đùng đùng trở về tẩm cư của mình, định đánh Trương Nhạc Khang một trận cho hả giận, lại phát hiện cả đống người vây quanh giường hắn, trong tay Trương Nhạc Khang cầm theo chiếc hộp, ai nấy đều tò mò bàn tán:
– Đó là vật gì thế? Chiếc hộp rất tinh xảo.
– Có phải bánh ngọt của các tiểu thư thế gia bên khoa văn tặng đến không?
– Có thể, có thể lắm.
– Mở ra xem thử đi.
– Đang làm gì đó?- Tạ Phương Tung đúng lúc lên tiếng, chậm rãi bước vào, Trương Nhạc Khang làm như chưa từng có gì xảy ra, đưa chiếc hộp cho hắn.
– Ta vừa về liền phát hiện có chiếc hộp trên giường huynh, mọi người đang hiếu kỳ, có phải các tiểu thư khoa văn bên cạnh tặng bánh ngọt cho huynh không, dù sao sức hút của Tạ nhị công tử vô biên, luôn khiến các cô nương yêu thích.
Tạ Phương Tung thầm nghĩ các cô tránh hắn như lang sói, thích cái rắm, nhưng vẫn không kiềm chế được nhận lấy chiếc hộp, phía trên còn có mùi hương hoa đào thoang thoảng, mùi hương này có chút quen thuộc, mũi hắn luôn rất thính, mùi hương ngửi qua một lần đều có thể ghi nhớ, đặc biệt là mùi trên cơ thể nữ nhân.
Mùi hương này dường như là… trước mắt hắn sáng ngời, không thể chờ đợi nữa mở hộp ra, lại bị dọa sợ đến gào thét, ném hộp đi thật xa.
Một con chuột đầu to toàn thân béo núc mướt mát đột nhiên nhảy ra khỏi chiếc hộp bị ném, cũng bị hoảng sợ đến ngốc nghếch chạy loạn, rồi chui xuống gầm giường của Tạ Phương Tung, Tạ Phương Tung càng hoảng loạn hơn.
– Chuột, chuột, mau bắt chuột- Tạ Phương Tung sợ đến run lẩy bẩy, Trương Nhạc Khang không ngờ Tạ nhị công tử không sợ trời không sợ đất, sự oai phong và sát phạt của phụ thân hắn cũng không làm hắn đầu hàng, lại bị một con chuột dọa đến chạy bán sống bán chết, vô cùng chật vật.
Hắn rất muốn bật cười, nhưng sợ sau này Tạ Phương Tung sẽ tính sổ hắn, thế là vung tay hô hoán:
– Tất cả mọi người mau mau bắt chuột đi.
Vì vậy, vốn là một buổi trưa nghỉ ngơi thanh tĩnh, lập tức sôi sục đất trời, mọi người thi nhau chạy đến bắt chuột, con chuột kia cũng rất lợi hại, bị người người kêu đập nhưng lại lẩn trốn rất nhanh, như thể lên trời xuống đất cũng không làm gì được nó, lúc thì chui xuống gầm giường, lúc lại nhảy tót lên xà nhà, khiến cả đám công tử bó tay hết cách.
Tô Linh đang cùng Sở Bạch dùng cơm, trong lòng đang tìm chủ đề bắt chuyện để làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt, chỉ nghe tẩm cư nam tử truyền ra tiếng la hét:
– Mau đuổi theo, chuột chạy vào phòng Tam hoàng tử rồi.
– Mau mau, đang trên xà nhà kìa, mau lấy cung tên ra bắn chết nó.
– Lại chạy xuống rồi, chạy vào trong tẩm cư của nữ tử rồi, giải quyết thế nào đây, đuổi theo hay không?
– Á á á á á… Cứu mạng, chuột, chuột, con chuột quá lớn- Là tiếng của Hoa Tưởng Dung.
Tô Linh lên cười đến nghiêng ngã.
Những quý công tử này, chỉ sợ là lần đầu nhìn thấy chuột thật rồi, nghe tiếng hét tuyệt vọng đến thế cơ mà.
Sở Bạch âm u lạnh lẽo nhìn cô một cái, cô lập tức ngậm miệng, xa xa nghe thấy có người đang kêu:
– Đại tiểu thư, người không sao chứ.
– Chỉ là chuột thôi mà, làm gì hốt hoảng đến mức ấy- Giọng nữ khí phách này, hẳn là của Diệp Văn Quân, nữ trưởng tôn của nhà Diệp đại tướng quân rồi, toàn bộ đệ tử trong thư viện, chỉ có cô ta là người chân chính nhìn qua chiến trường gặp qua việc đời, chỉ là chuột thôi, đối với cô ta mà nói, hoàn toàn chẳng là gì cả.
– Chết rồi chết rồi, vẫn là Diệp đại tiểu thư lợi hại, không hổ là cháu gái của nhất phẩm đại tướng quân.
– Nhưng mà Lộc Sơn thư viện sao lại có chuột? Hơn nữa còn to mọng bóng loáng núc nít thế này, trông thật kinh tởm.
Tô Linh đúng là không nhịn nổi nữa, cười đến vỗ bàn cái bép, hôm này cô đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho đám vương tôn công tử này rồi.
– Là ngươi làm?- Sở Bạch âm u lên tiếng.
– Ai bảo họ ức hiếp huynh, muội chỉ dạy cho họ bài học thôi- Tô Linh lập tức ngoan ngoãn.
Sở Bạch im lặng, Tô Linh nhìn không ra hắn đang vui hay buồn.
– Sau này đừng làm mấy chuyện vô nghĩa thế này- Sở Bạch nhìn vào mắt cô, vẻ mặt lạnh lùng. Nhìn ánh mắt sáng trong lấp lánh của cô từ từ tắt dần, hắn chậm rãi siết nắm tay mình.
Hắn không cần người khác thương hại, cũng không cần người khác bảo vệ, Tô Uyển Linh làm những chuyện này, sẽ chỉ khiến hắn cảm thấy mắc nợ. Hắn đã quyết định rồi, sẽ coi người trong thiên hạ là kẻ địch, hắn đóng cửa lòng mình, làm tình cảm tê dại, hắn ẩn nhẫn náu mình, để từng bước từng bước giẫm đạp những người này dưới chân.
Thế nhưng tại sao đột nhiên muội lại đối xử tốt với ta như vậy, nếu muội chỉ đang diễm trò, ta sẵn lòng diễn chung với muội, thế nhưng, tại sao muội lại diễn đến chân thật như thế.
Tô Uyển Linh, rốt cuộc muội muốn làm gì?
Sở Bạch nhắm nghiền mắt lại, thật lâu sau, hắn đứng lên, dứt khoát bỏ đi.
Hắn không cần sự dịu dàng ấy, không cần lòng tốt của người khác, không cần!
– Biểu ca, bút, mực, giấy, nghiên- Tô Linh đã quá quen với thái độ và lời nói lạnh nhạt của hắn, chỉ buồn bả chút thôi liền xốc lại tinh thần, trông thấy hắn đi, vội đứng lên gọi hắn, nào ngờ hắn đi còn nhanh hơn.
Tô Linh nhìn bút mực giấy nghiên trong tay, nhỏ giọng thầm thì:
– Đi nhanh như vậy làm gì, không có mấy thứ này, huynh làm sao lên lớp được. Được rồi, buổi chiều học võ, không cần những thứ này, về nhà đưa cho hắn cũng được.
Tẩm cư của nam tử.
Tạ Phương Tung sắc mặt trắng bệch, lòng còn sợ hãi nhìn con chuột nằm chết trên đất, nghiến răng, hay cho Tô Uyển Linh!
– Rốt cuộc là ai gan to bằng trời, ngay cả Tạ nhị công tử cũng dám trêu chọc, nhất định phải tìm cho ra kẻ đó, đến tạ lỗi với Tạ nhị công tử- Trương Nhạc Khang lòng đầy căm phẫn, nhất định phải bắt được hung thủ.
– Không sai.
– Không cần tìm, ta biết là ai, các người trở về nghỉ ngơi đi, chuyện của ta tự ta giải quyết- Tạ Phương Tung sắc mặt khó coi, hung dữ nhìn về hướng hồ sen.
Tô Uyển Linh sao lại biết hắn sợ chuột? Chuyện này hắn chưa từng kể cho bất cứ ai, ngay cả tổ phụ cũng không biết, chỉ có người thân cận nhất mới có thể biết được. Chẳng lẽ cô đã mua chuộc người bên cạnh hắn? Không thể nào, những người đó đều nhìn hắn trưởng thành, Đông Học Canh là cùng hắn lớn lên, cả nhà lớn bé đều là gia sinh tử ngay tại phủ, không có khả năng phản bội hắn.
Thế nhưng nếu không phải người thân cận hắn nói với cô, cô làm sao biết được?
Chẳng lẽ hết thảy chỉ là ngẫu nhiên, cô cũng chỉ là tình cờ?
Giờ ngọ ba khắc, tiếng trống vang lên.
Buổi trưa Tạ Phương Tung không nghỉ ngơi, luôn ngồi trên giường chờ tiếng trống vang lên, nghe thấy âm thanh đó lập tức đứng dậy, là người đầu tiên đến Diễn võ trường, ngồi ngay cửa ôm cây đợi thỏ.
Tô Linh khoan thai đi tới, thời gian nghỉ trưa quá ngắn, chưa kịp ngủ sâu đã bị đánh thức, cô nửa mơ nửa tỉnh ngáp ngắn ngáp dài đi tới Diễn võ trường, còn chưa ngáp xong, đã bị người khác túm tay lôi tới một bên.
– Tạ Phương Tung, ngươi làm gì vậy?- Tô Linh vùng vẫy, trông tiểu tử này gầy gầy, vậy mà sức lực không hề nhỏ, không chút phản ứng nào.