Tiếng gầm của người con trai khiến Kiều Vũ giật mình.
Trán cô ứa đầy mồ hôi, trái tim đập nhanh vô cùng.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
- Thì ra là một chú mèo!
Giọng nam vang lên.
May quá có một con mèo đen chui ra từ lùm cây, nó meo một tiếng rồi đi mất.
Mắt Kiều Vũ lóe sáng, cô tỉ mỉ quan sát dưới chân mình, sau đó chậm rãi dịch người ra ngoài rồi đi khỏi nơi này.
Bởi vì sợ gây ra tiếng động nên Kiều Vũ đi rất từ từ, thấy đã được một đoạn khá xa rồi, cô liền chạy thộc mạng về phía trước.
Nhanh chân về phòng thôi.
"Bộp"
Kiều Vũ đâm vào lồng ngực ấm áp của người con trai, hương xả vải quen thuộc chui vào chóp mũi, cánh tay dài và rắn chắc của cậu ta ôm chặt cô vào lòng.
Giọng nói trầm ấm mang theo ý cười trêu chọc:
- Cô bé nhà vệ sinh?
Lúc đầu Kiều Vũ nghĩ, người này là ai mà vô duyên như vậy! Đặt biệt danh tùm lum cho người khác.
Thế nhưng...
Cô rụt người xuống, trượt khỏi ôm ấp của cậu ta, giọng nói run rẩy:
- Là cậu?!
Mắt sáng mũi cao, anh chàng đẹp trai với làn da hơi ngăm này chẳng lẽ là người đã giúp cô lúc đó?!
Thiếu niên cười dịu dàng:
- Đúng vậy. Xin tự giới thiệu, tớ là Mạc Tử Khiêm, học sinh A lớp bên cạnh.
Người ta lịch sử với mình như thế, Kiều Vũ cũng ngại hùng hùng hổ hổ.
Cô vuốt phẳng váy của mình, chậm rãi nói:
- Xin chào, tớ là Kiều Vũ lớp A.
Cô hơi ngập ngừng một chút, sau đó gãi đầu:
- Cảm ơn rất nhiều về việc lần trước.
Khi đó không có người giúp, hoặc nhờ sai người, có lẽ cô còn bị trêu cợt hay nhốt lại ở trong luôn.
Suy nghĩ của Kiều Vũ không phải là nghĩ xấu cho người khác, chỉ là số phận của nữ phụ pháo hôi xuất hiện mấy lần rồi chết chính là như vậy.
- Không có gì.
Sánh vai đi cùng với cô, Mạc Tử Khiêm như một thân sĩ lễ độ, giữ khoảng cách không xa không gần, khiến cô cảm thấy thoải mái và an tâm hẳn.
Mạc Tử Khiêm hỏi:
- Trời tối rồi, sao cậu lại đi xa khỏi khuôn viên trường như thế làm gì?
Nơi này cũng không phải cứ muốn là đi lạc được, toàn là vùng cấm địa của học viện, nơi thuộc về những người có địa vị cực cao.
Bị phát hiện ra xuất hiện ở đây mà không có sự cho phép của chủ nhân, vậy điều sẽ ập đến chính là bị đuổi cổ ra khỏi trường.
Nếu không phải nhìn thấy cô quành vào đây, có lẽ lúc này Mạc Tử Khiêm vẫn đang an tĩnh ngồi học ở trên ghế đá rồi.
Kiều Vũ cười nhẹ, cô nói:
- Tớ muốn học thuộc văn ý mà, ngoài này yên lặng hơn nhưng không có chỗ ngồi nên đành phải đi quanh quẩn xung quanh.
Chỉ là tự dưng thấy được cảnh tượng kia của nữ chủ, Kiều Vũ cảm thấy hơi ngại nếu phải đối mặt với nam chủ.
Chắc lúc đó cô sẽ mải mê ngắm nhìn đỉnh đầu của Lãnh Tinh Duệ, ngẫm nghĩ xem sừng của anh ta đã dài bao nhiêu rồi mất.
Mạc Tử Khiêm dừng bước, cậu ta nghiêng đầu:
- Vậy cậu muốn ngồi cùng tớ không? Chỗ đó rất rộng và thoải mái.
Kiều Vũ nhìn quanh, sau đó cô hỏi:
- Cậu có điện thoại hay cái gì đó để biết đã mấy giờ rồi không?
Nếu muộn quá chắc cô nên về ký túc xá trước, tối mai lại đến cũng không muộn.
Mạc Tử Khiêm kéo cổ tay áo lên, cậu ta nói:
- Mới h thôi, chúng ta có thể ở đây học đến h rồi về phòng cũng kịp.
Kiều Vũ ồ một tiếng, cô gật đầu đồng ý.
"Bộp... bộp... bộp..."
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, một người đang hốt hoảng chạy về phía này, cả người anh ta đang run rẩy vì sợ hãi.
Mạc Tử Khiêm đi nhanh đến, tay dài với một cái, cả người Kiều Vũ ngã vào lồng ngực rộng lớn đầy nam tính.
Khác hẳn với cơ thể có chút đơn bạc của Lãnh Tinh Duệ, Mạc Tử Khiêm đã tập võ rất nhiều năm rồi, vì thế mà Kiều Vũ càng cảm thấy ngại ngùng và lúc túng không chịu được.
- Hai người đang làm gì?!