Mấy ngày kế tiếp Kiều Vũ đều học tập cùng Lãnh Tinh Duệ.
Bởi vì thời gian không còn nhiều, mà những môn khác cũng khó vô cùng, thế nên cảnh tượng mà các bạn học bắt gặp nhiều nhất bây giờ là:
Lãnh Tinh Duệ và Kiều Vũ cứ dán sát vào nhau, ngoại trừ mỗi lúc cần đi WC là tách nhau ra.
Là một vị thiếu gia kén cá chọn canh, giờ đây anh luôn đi ăn những món chán không thể chán hơn ở căn tin. Và tất nhiên, là hai bọn họ ngồi ăn cùng nhau rồi.
Điều Kiều Vũ khó chịu nhất gần đây chỉ là sự ồn ào nhốn nháo mà hai người bạn cùng phòng gây ra.
Mỗi lần nói chuyện đều là như này:
- Các cậu không thể giữ im lặng được à? Sắp thi rồi đó!
- Kệ bọn tao, mày học là việc của mày, tao chơi là việc của tao.
Sau đó...
" Rầm... rầm... rầm"
"Đừng như vậy mà, chúng ta không thể chia xa..."
Trời ơi, nhạc Rock, Karaoke, nhạc văng vẳng khắp bên tai như thế, ai mà học được cơ chứ?
Càng không nói đến việc Kiều Vũ còn đang học Văn, học Văn mà không ở trong hoàn cảnh tĩnh lặng thì không thể học được.
Vậy nên cuối cùng Kiều Vũ đành thỏa hiệp, lúc trời tối trăng thanh gió mát, cô liền cầm sách và bút ra khỏi ký túc xá và đi bộ ở trong trường để học.
Lúc đóng cửa lại, Kiều Vũ mới nhận ra rằng, trong cùng một ngôi biệt thự, thế nhưng những ký túc xá đều cách âm.
Thảo nào hai người đấy dám làm ầm ĩ như vậy, thì ra người chịu tội chỉ là mỗi cô thôi.
Học viện I - Land rất lớn, những cây cối xanh xum xuê hai bên đường, và các loài hoa đủ sắc màu đều đã được cắt tỉa xinh đẹp.
Hai bên đường có đèn điện chiếu sáng, xung quanh cũng có nhiều người đang học bài theo nhóm, và có cả những cặp đôi yêu nhau hẹn gặp để bớt nhớ nhung.
Ghế đá nào cũng có người và đầy sách vở được bày trên đó rồi, thế nên Kiều Vũ cũng chẳng thể ngồi đâu được nữa.
- Ưm, đừng mà~ cẩn thận có người đấy!
Giọng nói nũng nịu đầy ve vãn vang lên.
Nghe thấy như này Kiều Vũ liền biết bản thân lại đi lạc vào đâu rồi.
Chỗ cô đứng không còn bóng người nào nữa, bóng tối che khuất con đường.
Cô vỗ vỗ đầu, trời ạ, học nhập tâm quá rồi.
- Từ từ đã, người ta có chuyện muốn nói mà~
"Chụt... chụt... ực, chép chép..."
Những âm thanh đầy ái muội gần ngay bên tai, mặt Kiều Vũ đỏ hồng.
Giờ làm sao đây? Trời tối như vậy, nếu đi thì vấp vào đâu là sẽ bị phát hiện ngay! Thế nhưng không đi thì ở lại mà xem cảnh XXX à? Cô không có sở thích đó đâu!
Chỉ là, sao nghe giọng nữ này quen quen... hình như là của... không, không thể nào, chắc không ngay trong trường đâu chứ.
Và ý nghĩ của Kiều Vũ được chứng thực ngay tức khắc.
Giọng nam trầm khàn mang theo mùi tình dục vang lên:
- Tiểu Kỳ, em cứ nói, còn anh sao? Anh sẽ làm chuyện của anh! Được không?
- Chán ghét quá à~
"Bộp"
Cô gái vỗ nhẹ vào lồng ngực chàng trai.
Nhìn đôi mắt ửng hồng cùng khuôn mặt đầy xuân tình, Kiều Vũ kinh ngạc há hốc miệng.
Trời, thật là nữ chủ hả?!!!
Sao cô ta có thể gan đến vậy nhỉ?
Sau đó Kiều Vũ nhíu mày, bàn tay to của người con trai bóp mạnh lên bờ mông đẫy đà của Thư Kỳ, hai người lại trao nhau nụ hôn nồng thắm.
- Tiểu Kỳ thơm quá, thật muốn làm em ngay ở đây! Mềm mại mà co dãn, quá tuyệt vời!
Ngôn ngữ ô uế, khuôn mặt dâm tà.
Kiều Vũ khẳng định đây không phải là một trong những nam phụ xoay quanh nữ chủ được tác giả đề cập đến trong truyện.
Bởi lẽ, bọn họ có thể có những sở thích đáng sợ hoặc kì lạ, thế nhưng với gia giáo ngấm sâu trong xương không bao giờ họ nói ra được những lời lẽ như này.
Kiều Vũ thở dài, đỉnh đầu nam chủ xanh mướt rồi!
- Ai ở đó!