Kiều Vũ đứng im nhìn một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên đang bận việc trong bếp.
Đến lúc này cô vẫn không thể tưởng tượng được bản thân đã xuyên qua cuốn tiểu thuyết mình mới đọc.
Mơ màng bị lôi ra khỏi căn phòng nhỏ hẹp, Kiều Vũ cứ nghĩ bản thân sẽ khó tiếp thu việc này lắm, thế nhưng không, vừa nhìn thấy căn nhà nhỏ bé đơn sơ cùng với khuôn mặt của Kiều Dạ, của ba mẹ Kiều, cô liền cảm giác bản thân giống như nên thuộc về chỗ này mới đúng.
Kí ức từ thời lăn lộn kiếm sống đột nhiên ùa về trong đầu cô, câu nói cô nghĩ là chuyện cười vẫn văng vẳng:
- Số mệnh của cô không phải ở thế giới này, cô phải ở một nơi xa hơn mới đúng, ở nơi đó cô mới có gia đình vẹn toàn, an vui hạnh phúc và một người đàn ông yêu cô hết mực.
Lúc này đây cô cảm thấy điều ấy có lẽ là đúng, ít nhất, cảnh tượng ấm áp tràn ngập tiếng cười này chính là điều cô đã ao ước bấy lâu, nó còn ý nghĩa hơn những gì trong hơn năm trước kia cộng lại.
- Chị, chị lại nghĩ cái gì vậy? Đi thôi, đi thôi!
Bàn tay nhỏ bé của Kiều Cảnh An nắm lấy tay cô, cậu nhóc nở nụ cười rực rỡ, nhóc đang rất vui vẻ.
Mẹ Kiều nghe thấy con trai nhỏ nói thế liền chạy đến chỗ Kiều Vũ, bà đặt tay lên trán cô, sờ sờ rồi nói:
- Tiểu Vũ, con đã khỏe hẳn chưa? Hay là mẹ bảo lão Kiều đi với Cảnh An cũng được.
Phiên chợ vùng quê nghèo luôn đầy ắp sự vui vẻ hân hoan và tiếng reo hò bán hàng của mọi người, không khí mát lành cộng thêm con người thân thiện chính là điều mà mẹ Kiều muốn con gái đi ra ngoài.
Sau khi bị ngã va đầu vào tường con bé đã nghỉ ngơi ba ngày rồi, bà muốn Kiều Vũ đi giải tỏa mệt mỏi và lấy lại tâm trạng thảnh thơi để con chuẩn bị cho ngày khai trường vào tuần sau nữa.
- Mẹ, con không sao đâu, hai người cứ làm việc của mình đi, con sẽ trông coi Cảnh An thật tốt.
Kiều Vũ cười cười nắm lấy tay bà.
- Ba, con với Cảnh An đi đây!
Ba Kiều ngó đầu từ trong bếp ra, ha hả cười vui vẻ
- Ừ, đi chơi nhé con!
Kiều Vũ gật đầu, tay nắm lấy tay Kiều Cảnh An, cả hai cùng bước ra ngoài.
Chợ vào sáng sớm là đông đúc nhất, dù sao thì dân quê cũng luôn có thói quen dậy sớm, đến tầm giữa trưa và chiều thì là giờ đi làm ở đồng ruộng và công ty của họ rồi.
Gió mát thổi qua mặt, trong không khí vẫn vương mùi đất ẩm do trận mưa tối qua, mọi thứ giống như hồi nhỏ của cô vậy, chỉ là lúc đó điều cô làm mỗi ngày là đi làm những công việc nhỏ để kiếm tiền, sau đó đi mua kẹo về tặng cho các bạn ở cô nhi viện.
Nghĩ đến điều này cô mới nhớ ra.
Lặng lẽ quét Kiều Cảnh An từ đầu tới chân, cái đầu nhỏ, khuôn mặt thon nhưng thân thể lại to béo đồ sộ, không chỉ thế nó còn kết hợp với màu da ngăm đen, thật sự trông rất có cảm giác dầu mỡ.
Trong kí ức của thân thể này có một đoạn ngắn lúc Kiều Cảnh An ôm chị gái gào khóc. Đấy là trong lớp nhóc có một cô bé rất xinh xắn, chỉ mới lớp thôi nhưng trẻ con cũng đã phân biệt được việc theo đuổi cái đẹp. Kiều Cảnh An bị cô nhóc nói lớn ở trước mặt mọi người là:
- Xấu nhất á? Con trai xấu nhất lớp mình tất nhiên là Kiều Cảnh An rồi, bạn ấy vừa béo, mặt lại mọc đầy mụn, đúng là xấu chết!
Kiều Vũ nghĩ, có lẽ cô bé ấy cũng không có ác ý hay cố tình gì đâu, thế nhưng Kiều Cảnh An lại đau khổ vô cùng, ai bảo em trai cô thích cô bé đấy cơ. Trước mặt bao người bị người mình thích nói vậy, thảo nào Kiều Cảnh An khó chịu.
Cô ôm chầm lấy vai Kiều Cảnh An, thấy ánh mắt khó hiểu của cậu nhóc thì vui vẻ nói:
- Được thôi, bắt đầu từ hôm nay!