Tạ Phù Sơ như không có việc gì thu tay lại, vờ như không phát hiện ánh mắt của Chiêu Dương.
Tiết trời cuối thu, ngay cả tiếng ve sầu thê lương cũng đã tắt hẳn, thời tiết dần chuyển lạnh.
Chiếc lương tháp bên ngoài phòng cũng được người thu trở về.
Chiêu Dương công chúa vẫn thích ngồi trong sân, Tạ Phù Sơ khuyên mấy lần, cũng đành tùy nàng ấy.
Bạch Ngọc Lâu và dược đường làm việc thiện, công đức cũng ghi vào cho nàng.
Cho nên khoảng thời gian này nàng không ra ngoài nhưng giá trị tín ngưỡng cũng tăng dần từng chút, nhưng vẫn còn thiếu xa số điểm để đổi dược hoàn kia.
"Cô mẫu lại không biết tìm được thần y từ nơi nào, nói là chữa trị đôi chân cho Phù Diêu." Chiêu Dương lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nàng cũng từng gửi gắm hy vọng vào điều này, nhưng nghe đồn thần y kia ngay cả đôi chân của Phù Diêu cũng chữa không được, huống chi là nàng?
Tạ Phù Sơ vừa nghe nàng nói vậy lại suy nghĩ.
Nàng trầm ngâm giây lát nói: "Là ta sơ suất, Phù Diêu bên kia ta đi xem thử một lần." Nàng là y giả, nhưng ngày thường chạy ở ngoại thành, hoặc thi châm cho Chiêu Dương, thanh danh cũng không lớn.
Chiêu Dương gật đầu, trong mắt có mấy phần ý cười.
Nàng gật đầu nói: "Được." Nàng cũng không can thiệp vào chuyện của Tạ Phù Sơ, cho nên dù biết năng lực của nàng ấy cũng không đề cử cho người khác, sợ dẫn tới phiền phức cho Tạ Phù Sơ.
Tạ Phù Sơ và Chiêu Dương công chúa có vẻ an nhàn thoải mái, nhưng Tạ gia lại bị lời đồn bên ngoài ầm ĩ đến gà chó không yên.
Toàn bộ việc này là do nhị lang Tạ gia gây nên, nhưng cuối cùng lại ảnh hưởng gia phong Tạ gia, một khi nhóm gián quan kết tội, đừng nói tiền đồ nhị lang Tạ gia vô vọng, ngay cả đại lang Tạ gia Tạ Phù Tô cũng sẽ bị đình chức.
Tạ Phù Tô tận mắt trông thấy việc làm của Tạ Phù Sách, trong lòng không khỏi buồn khổ, ngay cả lời giải thích cũng không có.
Gián quan: quan giữ việc can ngăn vua thời phong kiến.
Nguồn:
Việc này ngay cả Định Dũng Công ở ẩn cũng bị kinh động, lão nhân gia tức giận, hận không thể trực tiếp đánh chết tử tôn chẳng ra gì!
"Đều nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, Tạ Phù Sơ chẳng những không ra sức, lại còn để cho tứ hoàng tử lan rộng sự tình ra ngoài, nuôi dưỡng bên ngoài chính là không giống nhau." Trịnh thị cười lạnh một tiếng nói.
Bà ta chịu thua thiệt ở trước mặt Lý Lệnh Tiết, ngay cả cậy già lên mặt cũng không dám, cuối cùng lại mang một luồng oán khí đổ sang người Tạ Phù Sơ.
"Bà câm miệng cho ta!" Định Đũng Công gầm lên một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, ông ta lạnh lùng nhìn lướt qua người trong đại sảnh, người của tứ phòng đã tới đủ, ngay cả phò mã Tạ Huyền Huy ngày thường không trở về Tạ gia cũng lộ diện, ông ta hừ một tiếng, lại nói, "Đây đã không còn là chuyện của riêng nhị lang, nếu Tạ gia thật sự có chuyện bất luân thế này —--" Tạ Vận chợt ngừng lời nói, nhìn chằm chằm Tạ Phù Sách.
Ngày thường hiểu rõ giả vờ hồ đồ, nhưng hiện tại, trong lòng mọi người đều hiểu rõ ràng.
Lời nói là từ chính miệng Tạ Phù Sách đi ra, những thi từ ca phú này cũng là văn chương của hắn, vốn không thể ngụy biện.
Tạ Phù Sách tim đập thình thịch, hắn dứt khoát quỳ xuống trước đại sảnh, nói: "Nhi là thực tâm thực lòng với Phù Phong."
"Vô sỉ!" Tạ Vận bị Tạ Phù Sách chọc tức, trực tiếp đạp một cước.
Tạ Phù Sách rên lên một tiếng, nhưng vẫn thẳng lưng như cũ.
Hắn biết bản thân uống rượu hỏng việc, nhưng sau khi được đồng bạn khuyên cũng đã hiểu được rất nhiều.
Hiện giờ chỉ có thể dùng biện pháp này.
Hắn cười khổ một tiếng, nghiêm nghị nói: "Phù Phong cũng không phải huyết mạch Tạ gia ta, việc này có gì không thể?"
Tạ Vận lạnh lùng trừng mắt nhìn Tạ Phù Sách, còn muốn đá hắn một cước, lại bị Trịnh lão phu nhân ngăn lại.
Ông ta hít sâu một hơi nói: "Sao có thể như thế là xong?"
"Chiêu Dương công chúa bên kia không được, còn có Hành Dương trưởng công chúa.
Ta đi cầu nàng ta!" Trịnh lão phu nhân cắn răng nói.
Bà ta và Hành Dương trưởng công chúa bất hòa, nhi tử nhà mình còn đứng về phía Hành Dương, càng khiến cho bà ta tức giận không biết làm sao.
Oán hận trong lòng cũng không mất đi theo thời gian, vậy mà bây giờ lại còn phải cầu đến Hành Dương, như thế làm sao có thể không tức? Nhưng việc này liên quan đến thanh danh cháu trai Tạ gia, lại còn mấy đứa con gái chưa nghị thân, bà ta cần phải chịu đựng sự tức giận này.
"Công chúa nhà con sinh bệnh, sợ sẽ lây bệnh cho mẫu thân." Tạ Huyền Huy thở dài thật sâu nói.
"Tứ đệ, đệ nói gì vậy?" Tạ Huyền Uy hừ lạnh nói.
Tạ Huyền Huy cười cười, lạnh nhạt nói: "Dù sao cũng không phải cô nương Tạ gia ta, coi như là nàng dâu nuôi của nhị gia đi." Lời này vừa ra, người Tạ gia cũng suy nghĩ, quả thật là phương pháp tốt, có thể tận lực giảm bớt thương tổn thanh danh Tạ gia.
Lúc trước bởi vì Trịnh lão phu nhân và Vương thị thiên vị, cùng với tư tâm của Tạ Huyền Uy, nên không đuổi Tạ Phù Phong về Triệu gia.
Bây giờ xem ra đã làm sai việc này.
Tạ Vận suy nghĩ giây lát, liếc mắt nhìn Tạ Phù Sách, nói: "Chỉ có thể như thế." Tạ gia bọn họ cũng coi như tận tình tận nghĩa với Tạ Phù Phong.
So với Tạ Phù Phong, hiển nhiên thanh danh Tạ gia quan trọng hơn.
Trịnh lão phu nhân trầm giọng không nói, trong lòng cũng hạ quyết tâm.
Nếu Tạ Phù Phong gả cho nhị lang, cũng có thể hầu hạ dưới gối, vẫn là người Tạ gia.
Về phần ý kiến của Tạ Phù Phong, đã không còn quan trọng nữa.
"Tam —--" Vương thị còn muốn mở miệng, bị Trịnh lão phu nhân trừng mắt liếc nhìn một cái, tức thì im tiếng.
Bà ta xem Tạ Phù Phong như con gái, nếu trở thành con dâu, bà ta ngàn lần không muốn.
Chuyện xấu giữa nàng ta và tam hoàng tử không phải sẽ khiến nhị lang xấu hổ sao?
Tạ Phù Phong ngàn vạn lần không ngờ tới người Tạ gia sẽ nghĩ ra biện pháp như vậy.
Nàng ta ngây ngốc sửng sốt một hồi, lau nước mắt, lập tức phái tâm phúc đi tìm tam hoàng tử, nhưng làm sao nghĩ đến, người Tạ gia không để nàng ta có sơ xuất, trông chừng nàng ta, lại càng không để bất cứ kẻ nào truyền tin đến phủ tam hoàng tử.
Ngày kế tiếp, Tạ gia truyền ra tin tức, nói Tạ Phù Phong chỉ là dưỡng nữ của Tạ gia, đại tiểu thư chân chính là Tạ Phù Sơ.
Tạ Phù Phong là tiểu thư được nuôi dưỡng ở Tạ gia, hai tiểu bối tình đầu ý hợp, bọn họ đương nhiên bằng lòng thành toàn việc này.
Ngày cưới đã được định ra, sau ít ngày nữa sẽ thành hôn.
"Thì ra là vậy, không ngờ Tạ đại tiểu thư không phải huyết mạch Tạ gia."
"Tạ gia thật cao thượng, dưỡng nữ thì nuôi đến vô cùng tốt, quan hệ huyết thống chân chính thì ném tới nơi thôn dã không người hỏi đến, may mà Tạ nhị cô nương cũng không chịu thua kém."
"Ta thấy nếu không phải Tạ nhị lang ồn ào ra loại chuyện hoang đường thế này, chắc cũng sẽ không truyền ra đâu."
......
Phố chợ nhiều lời bàn luận.
Tạ Phù Phong vốn giao hảo với nhiều quý nữ, nhưng các nàng lui tới với Tạ Phù Phong trước hết là vì nhìn trúng thân thế nàng ta, nào nghĩ đến lại là hàng giả.
Cảm thấy bực mình vì bị lừa dối, đương nhiên sau này sẽ lãnh đạm với Tạ Phù Phong hơn nhiều.
Nước thu trong vắt, trong hồ một chiếc thuyền hoa tinh xảo theo sóng mà đi, thấp thoáng truyền ra tiếng sênh ca.
Những thuyền xung quanh dường như kiêng kỵ điều gì, khắp nơi đều né tránh.
Trong thuyền hoa, trên chiếc bàn con bày hoa quả tươi ngon.
Chiêu Dương công chúa che tấm thảm lông trên đầu gối, cười nói với Tạ Phù Sơ: "Kết cục như vậy thật không tính là ngoài ý muốn." Nàng thật không biết Tạ Phù Phong sẽ an phận, hay sẽ lại nháo ra sự tình thế nào.
Nếu có thể khiến tam hoàng tử ngôn thành hữu thất, coi như là một chuyện tốt.
Ngôn hành hữu thất: mắc sai lầm trong lời nói và việc làm.
Tạ Phù Sơ vừa chậm rãi bóc quả cam, vừa không chút để tâm nói: "Nàng ta chiếm tên tuổi này cũng hơn mười năm, cũng nên làm chút chuyện vì Tạ gia."
Chiêu Dương công chúa lắc đầu, cười nói: "Hai đứa con gái đều bỏ." Thiên gia tình cảm đơn bạc, hầu môn làm sao không phải thế? Định Dũng Hầu kia giữ Tạ Phù Phong là muốn cậy nàng ta liên hôn cùng những gia tộc lớn, nhưng kết quả lại làm hại Tạ gia, khiến cho bọn họ không thể không làm việc như thế.
Tạ Huyền Uy này bản lĩnh không đủ, nhưng dã tâm lại rất lớn.
Tạ Phù Sơ rũ mắt không lên tiếng trả lời, quả cam cho vào miệng ngọt mát, không hổ là cống phẩm.
Sau một lúc lâu nâng mắt, thấy ánh mắt Chiêu Dương công chúa không chớp mắt cũng không di chuyển nhìn quả cam trong tay mình, nàng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Thứ này tính lạnh, không thể ăn nhiều."
Chiêu Dương công chúa vốn cũng không có ý nghĩ muốn ăn cam, nghe Tạ Phù Sơ nói xong, nàng lại nổi lên chút hứng thú.
Giữa hai người cách một chiếc bàn con, có vẻ có chút cản trở.
Chiêu Dương công chúa nhíu nhíu mày, vốn muốn cho người thu chiếc bàn đi, lát sau lại đổi ý.
Nàng đứng dậy đi vòng tới bên cạnh Tạ Phù Sơ, ngồi sóng vai nàng ấy, khẽ cười nói: "Vậy một múi."
Tạ Phù Sơ liếc mắt nhìn Chiêu Dương công chúa, nếu bản thân từ chối, sợ là vị này sẽ không bỏ qua.
Nàng cười cười, bóc một múi đưa cho Chiêu Dương công chúa.
Chiêu Dương công chúa cũng không dùng tay nhận lấy, mà nghiêng người, trực tiếp cắn trên tay Tạ Phù Sơ.
Nước quả trào ra, theo đầu ngón tay chảy xuống.
Tạ Phù Sơ thất thần giây lát, đầu ngón tay được bao bọc trong một xúc cảm ấm áp, nháy mắt đã biến mất.
Nàng nhìn đôi mắt như nước thu của Chiêu Dương, lòng hồ nổi lên gợn sóng.
Nàng chợt cảm thấy miệng khô lưỡi khát, vội dời mắt, làm sao dám nhìn thêm nữa?
Chiêu Dương công chúa nhìn thấu tâm tư Tạ Phù Sơ, nàng híp mắt, che giấu tia sáng trong mắt.
Nàng vươn tay nhận lấy quả cam trong tay Tạ Phù Sơ, chậm rãi bóc.
Tạ Phù Sơ thất thần, quả cam đã bị người cướp mất, nàng cũng không có tâm tư muốn lấy lại, chỉ dặn dò: "Công chúa, thứ này không —--" Một câu này còn chưa nói xong, trong miệng đã bị đút một múi.
Dường như Chiêu Dương công chúa cố tình chặn lời nàng, một múi lại tiếp một múi, trong mắt dập dờn ý cười.
Đến khi ăn xong quả cam này rồi, Chiêu Dương mới mỉm cười hỏi: "Giang Nam tiến cống, mùi vị thế nào?"
Tầm mắt Tạ Phù Sơ dừng trên ngón tay Chiêu Dương, nàng không trực tiếp trả lời, lại cười cười nói: "Ta từng xem được một câu trên sách, cũng khá phù hợp."
"A?" Chiêu Dương công chúa nhíu mày.
Tạ Phù Sơ ngâm nga: "Tinh đao như thủy, ngô diêm thắng tuyết, tiêm thủ phá tân tranh.
Cẩm ác —--" nói đến đây, nàng đột ngột dừng lại.
Chiêu Dương công chúa ngâm theo một lần, nói: "Thơ hay, không biết là bút tích của người nào? Ta lại chưa từng nghe qua.
Còn phần sau thế nào?"
Tạ Phù Sơ đối diện ánh mắt chờ mong của Chiêu Dương công chúa, lại không nói ra được.
Những câu từ phía sau đương nhiên nàng vẫn nhớ rõ, nhưng lại cảm thấy xấu hổ lạ kỳ khi nói ra.
Nàng không biết trong lòng Chiêu Dương công chúa nghĩ thế nào, dù sao nàng cũng không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
"Quên rồi." Tạ Phù Sơ nhắm mắt, nghiêng người sang một bên, giọng nói rất trầm, như một làn hương thơm, lập tức tiêu tán trong gió.
Trích bài thơ "Thiếu niên du" của Chu Bang Ngạn.
Dịch nghĩa: Dao Tình sắc như nước, Muối Ngô trắng hơn tuyết, Ngón tay nào đã bóc trái cam tươi.
Những câu sau trong khổ thơ: Cẩm ác sơ ôn, Thú hương bất đoạn, Tương đối tọa điệu sinh; dịch nghĩa: Màn gấm vừa ấm, Và lư hương hình thú tỏa ra ngát mùi hương, Cùng ngồi đối diện gò sênh hát ca.
.
ngôn tình ngược
Nguồn:
"Thật sự đã quên?" Trong mắt Chiêu Dương công chúa có vài phần tiếc nuối.
Nàng nhìn vẻ mặt Tạ Phù Sơ, cảm thấy có lẽ nàng ấy đang nói dối, rốt cuộc là điều gì khiến nàng ấy khó nói vậy? Đôi mắt nàng lướt qua kẽ tóc của Tạ Phù Sơ, vành tai giấu trong tóc đen đang lộ ra một vệt ửng đỏ.
Ý cười trên mặt Chiêu Dương công chúa càng nồng, nàng vươn tay vân vê vành tai Tạ Phù Sơ, nói như không có chuyện gì: "Sao lại nóng thế này?" Tạ Phù Sơ bị nàng làm giật mình, ngã sang một bên.
Chiêu Dương công chúa dự liệu được nàng sẽ như thế, cũng thuận thế ngã xuống..