Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

chương 36: 36: phượng phi lời đồn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tạ Phù Sơ cúi đầu nhìn Chiêu Dương công chúa, cơ thể nàng ấy còn hơi ẩm ướt, nước trên tóc nhỏ giọt xuống, đôi mắt ướt át, phủ một tầng hơi nước mông lung.

So với ngày thường hiển nhiên là nhiều thêm vài phần ngây thơ.

Tạ Phù Sơ cắn chặt răng, thầm nghĩ không tính toán với nàng ấy.

Nàng thu hồi tầm mắt, bước nhanh tới bên cạnh tháp.

Lúc đang định buông Chiêu Dương công chúa ra, cái người này lại đưa tay vuốt ve vết cắn của nàng.

Một cảm giác tê dại lan tràn từ da thịt đến tứ chi xương cốt.

Tạ Phù Sơ run rẩy, sắc mặt lại xấu hổ lúng túng.

Nàng trừng mắt nhìn Chiêu Dương công chúa, hiển nhiên là không có chút lực uy hiếp nào.

"Lý Lệnh Nghi!" Tạ Phù Sơ giả vờ tức giận.

Chiêu Dương công chúa mới rút tay về, ngáp một cái, lẩm bẩm nói: "Buồn ngủ." Tinh thần bị nước thuốc và châm cứu tra tấn, một khi thả lỏng, đương nhiên cảm giác buồn ngủ sẽ dâng lên.

Tạ Phù Sơ thở phào nhẹ nhõm, thả nhẹ ngữ điệu nói: "Chờ lau khô tóc đã." Đã đến giờ này, nàng cũng không nhờ người khác giúp.

Trên y phục đầy vết nước, Tạ Phù Sơ không nhịn được.

Đến khi hầu hạ vị điện hạ này xong xuôi, nàng mới bảo Ỷ Ngọc đun nước nóng, gột rửa đi một thân mỏi mệt.

Tạ Phù Sơ nằm xuống bên cạnh Chiêu Dương công chúa, nhận thấy tay trái mình được người ôm lấy, nàng cười khẽ một tiếng nói: "Sao nàng còn chưa ngủ?"

"Không buồn ngủ." Chiêu Dương công chúa nhẹ giọng nói.

Nàng im lặng một hồi, tựa như không tìm được lời nói khác, hồi lâu sau mới nói, "Cần ngâm thuốc bao lâu?" Bên tai không nghe thấy Tạ Phù Sơ đáp lời, chỉ có tiếng hít thở đều đều kia.

Chiêu Dương công chúa khẽ thở dài một hơi, lại nhích đến gần Tạ Phù Sơ.

Thiên tử mê yêu đạo, xem lời nói của quốc sư như sợi rơm cứu mạng, nhưng nàng thì không.

Nàng vẫn luôn không tin kết nối với một nữ tử là có thể thay đổi số mạng.

Sở dĩ nàng gật đầu, thứ nhất là để cha huynh an tâm, thứ hai là vì coi trọng y thuật của Tạ Phù Sơ, thứ ba...!là vì nàng rất có hảo cảm với Tạ Phù Sơ.

Ban đầu nhiều lần tính toán, lợi ích lớn hơn tình cảm, nhưng hiện tại xem ra cũng chẳng hề thua kém.

Nàng lại có chút không nỡ buông người bên cạnh này rồi.

Chiêu Dương công chúa nâng tay vuốt ve khuôn mặt Tạ Phù Sơ, khẽ khàng thở dài một hơi.

Tạ Phù Sơ trong mộng dường như có cảm giác, mày hơi nhíu, cọ cọ vào tay Chiêu Dương.

Nếu ta vẫn còn sống, nàng vẫn sẽ ở bên cạnh ta sao?

Chiêu Dương lẩm bẩm một tiếng, không cần Tạ Phù Sơ trả lời, nàng đã có đáp án.

Tạ Phù Sơ ngủ vô cùng thoải mái, nhưng nhất hữu sở kiến, dạ hữu sở mộng.

Hình ảnh kiều diễm kia hiện lên trong đầu, nhập nhèm trong mắt nàng vừa tan đi, mặt liền nhuộm một màu đỏ ửng.

Nàng nằm nghiêng, ôm lấy eo Chiêu Dương, tay không biết từ khi nào đã xâm nhập vào trong tẩm y của nàng ấy, kề sát vào da thịt ấm nóng kia.

Tạ Phù Sơ sợ run cả người, vội rút bàn tay của mình về, lén lút bóp bàn tay đau nhức.

Xúc cảm ấm áp mềm mại kia dừng trên đầu ngón tay, khiến cho đầu óc đã thanh tỉnh của nàng lại dần hiện ra sương mù.

Nhất hữu sở kiến, dạ hữu sở mộng: Mắt thấy gì đêm mơ đó.

Tẩm y: quần áo ngủ.

Chiêu Dương công chúa cũng đã tỉnh xoay người lại, nàng che miệng ngáp một cái, lẩm bẩm nói: "Phải vào cung một chuyến, chuyện tứ ca nhờ vẫn phải lo liệu cho huynh ấy." Miệng nói xong nhưng không có ý định ngồi dậy.

Công chúa Ba Quốc đến đây, đương nhiên không có khả năng sẽ trở về.

Chiêu Dương công chúa không có hảo cảm với nàng ta, về tình về lý cũng không muốn để nàng ta vào phủ tứ hoàng tử, thật ra Hoắc Thanh Châu là một lựa chọn tốt.

Sau khi vào cung nàng cũng không quanh co lòng vòng nhiều, nói thẳng Hoa Nhĩ Nhã và Tạ Phù Phong không tốt.

Nếu là người khác, Minh Đức Đế chưa chắc đã vui lòng nghe.

Nhưng là nữ nhi yêu thương nhất, cho dù là oán giận đều có thể khiến ông cảm thấy vẻ dịu dàng.

Đây mới là dáng vẻ cha con nên có không phải sao? Ông không chỉ là thiên tử, mà còn là một người cha.

Trong phủ nhóm hoàng tử không ít trắc phi cơ thiếp, bởi vì đủ loại nguyên nhân, vị trí chính phi vẫn còn trống, lúc này Minh Đức Đế trực tiếp ban hạ thánh chỉ, sắc phong Hoắc thị làm chính phi tứ hoàng tử, Hoa Nhĩ Nhã làm chính phi tam hoàng tử...!Thánh chỉ đã hạ, đương nhiên không thể xoay chuyển.

Về phần Tạ Phù Phong, chưa một lần đề cập tới.

Vốn Hoa Thanh Nhã phải đưa Trịnh Minh Nguyệt quay về Ba Quốc, nhưng hắn lại là thân huynh của Hoa Nhĩ Nhã, thiên tử đặc biệt cho phép hắn ở lại Trường An dự lễ.

Tạ Phù Phong nghe được tin tức này, hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Nàng ta lại thêm căm hận Hoa Nhĩ Nhã.

Quả thật không phải Hoắc Thanh Châu, nhưng cũng không phải nàng ta! Nhưng Lý Lệnh Thần đã hẹn thề son sắc hứa cho nàng ta vị trí chính phi! Nàng ta ở trong phòng khóc đến không thể kiềm chế, Lý Lệnh Thần bên kia cũng sợ nàng ta nghĩ quẩn, vội sai người đến Hầu phủ.

Nhưng lúc này Tạ Phù Phong làm sao chịu gặp hắn?

"Tiểu, tiểu thư, không tốt, bên ngoài đều truyền, truyền —" Gã sai vặt truyền tin khó mở miệng nói.

Tạ Phù Phong dáng hình tiều tụy, đã tới nước này cũng không còn gì khủng khiếp hơn nữa.

Rốt cuộc nàng ta cũng ôm một tia hy vọng, mang theo ba phần bức thiết hỏi: "Bên ngoài nói cái gì? Có liên quan tới ta sao?"

Gã sai vặt kia cắn chặt răng, dứt khoát một hơi nói hết, hắn nói: "Mọi người bên ngoài đang bàn luận chuyện người và nhị công tử, nói người huynh muội bất luân!"

Tạ Phù Phong trừng to mắt, bước lùi vài bước, như ngũ lôi oanh đỉnh, đầu óc rối bời.

Nàng ta nắm lấy tay vịn ghế dựa, trong mắt giăng đầy tơ máu nói: "Tạ Phù Sơ!" Tạ Phù Phong cố kỵ thanh danh Hầu phủ, nàng ta sẽ không nói lung tung bên ngoài, nhưng Tạ Phù Sơ lại không giống! Đầu ngón tay nàng ta nắm thật chặt tay vịn, phun ra một câu từ kẽ răng: "Mau! Nhanh tìm lão tổ tông!" Tin tức trong kinh truyền đi nhanh nhất! Nàng ta biết tin tức kia không thật, nhưng tâm tư Tạ Phù Sách là thật! Sự sủng ái hơn cả tình cảm huynh muội mà nàng ta chiếm được kia, phải trả giá đại giới! Ngoại trừ tìm người, nàng ta không biết nên làm gì bây giờ!

Lão quốc công phu nhân Trịnh thị có chút quan hệ với Trịnh gia, bà ta đã sớm biết chuyện của Tạ Phù Phong và tam hoàng tử, đương nhiên nhạc kiến kỳ thành.

Nhưng ai biết vị trí chính phi của tam hoàng tử lại rơi vào tay người ngoài, Tạ Phù Phong còn mắc phải thanh danh này.

Đừng nói huynh muội hai người bọn họ, nếu việc này không nói rõ, chỉ sợ danh dự Tạ gia đều sẽ mất hết.

Nhạc kiến kỳ thành: vui vẻ, mong muốn một điều gì thành công.

Nguồn:

"Xin tổ mẫu làm chủ, đều là do Tạ Phù Sơ tung tin đồn!" Tạ Phù Phong khóc lóc kể lể, trong lòng mang đại hận.

Nàng ta cũng không dám nói rõ ràng sự tình ngày ấy, chỉ hàm hồ vài câu đã chĩa mũi dùi về phía Tạ Phù Sơ.

Trịnh lão phu nhân cười lạnh một tiếng, trước nay bà ta sủng ái Tạ Phù Phong, đã tin tưởng lời nói của nàng ta hơn phân nửa.

Đập mạnh quải trượng lên mặt đất, bà ta tức giận nói: "Lẽ nào lại thế! Nó đặt Tạ gia ta ở chỗ nào? Mặt mũi người Tạ gia ta mất hết, nó có thể không đếm xỉa đến?" Bà ta đứng lên, trầm giọng nói, "Lão thân cũng muốn đi một chuyến đến phủ Chiêu Dương công chúa!"

Trịnh lão phu nhân nghe xong lời Tạ Phù Phong, liền hùng hổ sai người chuẩn bị xe, lão tổ tông tự cho là đúng, dù thế nào cũng có thể trấn áp được Tạ Phù Sơ, nhưng đến nửa đường lại hối hận.

Tạ Phù Sơ vốn không thân với Tạ gia, tuy là huyết mạch Tạ gia nhưng kiệt ngạo bất tuần, hà tất phải bận tâm mặt mũi Tạ gia.

Bà ta chau mày, trong lòng có mấy phần khó xử.

Kiệt ngạo bất tuần: thành ngữ tiếng Hán, chỉ tính cách ngạo mạn, tính tình táo bạo không phục tùng, không chịu dạy dỗ.

Nguồn:

Bà ta ngồi trong xe suy nghĩ, không ngờ gã sai vặt đánh xe lại không cẩn thận va phải người.

Trong kinh nhiều tôi tớ nhà giàu, gã sai vặt này nghĩ trong xe là lão Quốc công phu nhân, nhất thời có dũng khí, roi dài vung lên chan chát, quát: "Chặn đường còn không mau tránh ra?"

Giữa đường có đứa bé đang vui đùa, một bóng người lướt nhanh qua, ôm đứa bé rời khỏi tim đường.

Người nọ cũng không đi, mà ngẩng đầu, cau mày nói: "Phô trương thật lớn."

Gã sai vặt ghìm cương ngừng lại, không vui nhìn người đang cố ý ngăn lại nói, "Đây là xe ngựa phủ Định Dũng Công!"

"Thì ra là người Tạ gia!" Một tiếng cười lạnh lùng truyền đến, từ một bên xuất hiện một quý công tử phe phẩy chiết phiến, đúng là tứ hoàng tử Lý Lệnh Tiết.

Triệu Ninh chợt lách mình tới đứng bên cạnh tứ hoàng tử.

"Trông phương hướng này chắc là đến phủ của Chiêu Dương nhỉ? Ta nghe nói Tạ gia gây nên trò cười không nhỏ? Tạ nhị công tử cũng thật là, lúc uống rượu sao lại không giữ mồm miệng?" Lý Lệnh Tiết cười đùa, vờ như không biết trong xe ngựa là người phương nào, lại lớn tiếng nói: "Huynh muội như vậy ở triều ta có thể sẽ bị định tội, ta thấy đại lang Tạ gia quang phong tễ nguyệt, sao nhị lang lại không được như thế?"

Quan phong tễ nguyệt: chỉ người nhân phẩm trong sạch, thẳng thắn vô tư.

Nguồn:

Trịnh lão phu nhân ngồi trong xe nghe xong trong lòng căng thẳng, tứ hoàng tử hành vi phóng túng, thượng võ khinh văn, nói đạo lý với hắn tuyệt đối là chuyện không thể thực hiện, bà ta không muốn lộ mặt tranh luận cùng tứ hoàng tử, chỉ mong tứ hoàng tử sớm rời đi để mở đường.

Lý Lệnh Tiết vỗ tay, lại nói: "Còn đây là việc Tạ gia, cho dù là Bảo Hòa quận chúa ra mặt cũng sẽ không thành.

Chiêu Dương công chúa tất nhiên sẽ không giẫm vào ao nước đục này.

So với định dẹp yên lời đồn đãi bên ngoài, không bằng mang Tạ gia nhị lang tầm hoan mua vui lỡ lời kia về? Ai biết miệng hắn còn có thể bật ra từ ngữ không sạch sẽ gì không." Lý Lệnh Tiết hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe ra ánh sáng.

Hắn ồn ào như vậy, những người trong lòng vốn không tin việc này cũng tin bảy tám phần, lại nhận định người Tạ gia này là muốn mượn thế Chiêu Dương công chúa để dẹp chuyện này.

Tin tức này thật sự không phải do Tạ Phù Sơ thả ra, là Tạ Phù Sách người này tính tình nôn nóng, chỉ cần dùng mấy câu dẫn dắt một phen, hắn say rượu mê man sẽ nói ra ngay.

Hơn nữa, chỉ cần để lộ vài bài thơ hắn viết cho Tạ Phù Phong cũng đã đủ rồi.

Trường An nhiều kẻ thích buôn chuyện, chỉ cần có một người nói ra, những người trong kinh hiếu kỳ chuyện này sẽ dễ dàng lan truyền đến khắp nơi.

Quan tâm có phải Tạ Phù Sách tương tư đơn phương không làm gì, thanh danh xác định phải hủy mất rồi.

Chiêu này của Tạ Phù Sơ lộ vẻ hiểm độc, Chiêu Dương công chúa cũng không nói gì, nàng chỉ cười cười nói: "Nàng không sợ danh dự Tạ gia mất hết? Suy cho cùng Tạ gia cũng là nhà mẹ của nàng."

"Chẳng lẽ phủ công chúa không thể che chở ta? Còn cần đến Tạ gia?" Tạ Phù Sơ mỉm cười.

Tạ gia không những không thể che chở nàng, còn có thể hại nàng, vì sao nàng phải niệm tình huyết thống? Còn nữa, thanh danh Tạ gia sao có thể mất được? Nàng chỉ chặn đường của Tạ Phù Phong thôi, vậy phải xem nàng ta có bằng lòng kết thúc vì Tạ gia hay không.

Nhấp một ngụm trà, Tạ Phù Sơ nói: "Tạ Phù Phong chiếm vị trí đại tiểu thư Tạ gia đủ lâu, cũng nên nhường lại rồi." Dù cho Tạ Phù Phong được người trong Hầu phủ sủng ái, nhưng liên quan đến tiền đồ nam đinh Tạ gia, nàng ta nhất định sẽ là kẻ bị vứt bỏ.

Chiêu Dương công chúa cười nói: "Vậy để xem tam ca của ta làm thế nào." Nàng hỏi thăm chút tin tức, tam hoàng tử Lý Lệnh Thần nhất kiến chung tình với Tạ Phù Phong, có chút coi trọng, sợ là không muốn buông bỏ.

Bởi vì hôn sự này, hắn đã nhiều lần vào cung, đáng tiếc đều bị thiên tử ngăn cản trở về.

Tai tiếng của Tạ Phù Phong truyền ra như thế, hắn lại càng không muốn để Tạ Phù Phong quang minh chính đại nhập phủ.

Chiêu Dương công chúa suy nghĩ một hồi, chợt "Ồ" lên một tiếng, nàng lại nói, "Tam ca kia của ta vốn sẽ không thân thiện với ta, Tạ Phù Phong chĩa mũi dùi về phía nàng, sợ là ngày sau hành sự cũng khó." Nói xong, Chiêu Dương công chúa còn chậm rãi thở dài một hơi.

Tạ Phù Sơ lắc đầu cười khẽ, nàng đi tới bên cạnh Chiêu Dương công chúa, tay khoác lên vai nàng ấy, vén mấy sợi tóc ra sau tai cho nàng ấy.

Ngón tay lại trong lúc vô tình chạm vào vành tai Chiêu Dương công chúa, hai người đều run lên.

Chiêu Dương công chúa quay người nhìn Tạ Phù Sơ, trong đôi mắt như có thiên ngôn vạn ngữ..

Truyện Chữ Hay