Editor: Băng Tâm
Kiểm tra đầu năm đều phân lớp theo thứ hạng, Đường Miên với thành tích điểm được xếp vào lớp nào dùng đầu ngón chân cũng biết được.
Trường trung học số là một trường trung cấp, điểm đầu vào cũng không cao đến mức khiến người ta khiếp sợ, có học sinh trúng tuyển bằng điểm cũng có học sinh trúng tuyển bằng tiền, cho nên dựa điểm số của nguyên chủ so với những đứa trẻ con nhà giàu nổi loạn vẫn khá hơn một chút.
Trong nhà có tiền bọn họ căn bản không cần tham gia kiểm tra, vào trường thi có người ngủ gật cũng không lạ, vô luận ở thời đại nào kẻ có tiền đều tùy hứng như vậy.
Đường Miên cầm hộp bút đi đến phòng thi ở áp chót của mình, lúc đi vào phòng học bên trong là một mảnh ồn ào, mà khi Đường Miên đi vào trường thi học sinh không tự giác hướng Đường Miên nhìn tới, trong đó ngồi ở bàn cuối có một cậu nhóc tóc xoăn vươn mắt sáng bừng, cánh tay đẩy đẩy bạn học ngồi bên cạnh.
“Tiết ca, Tiết ca, hoa khôi của trường kìa!” Tầm mắt của đầu xoăn rơi trên khuôn mặt trắng nõn của hoa khôi một hồi lâu, trong lòng âm thầm cảm thán không hổ danh hoa khôi lớn lên thật xinh đẹp, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và thân hình mãnh khảnh của cô ấy, nữ sinh bình thường không đáng để so sánh với cô.
“Cút đi, cái gì mà hoa khôi với hoa hậu, làm phiền lão tử ngủ có tin không tôi đập nát cái đầu chó của cậu!” Một tiếng nói sa trầm vang lên.
Đường Miên nghe thấy âm thanh này cũng hướng mắt nhìn qua, liếc mắt một cái liền thấy một nam sinh hai tay để trên bàn gục mặt ngủ, nam sinh tóc có hơi dài, tuy tóc xấu nhưng nhờ vào nhan sắc mà chống đỡ được, ngũ quan cậu ta tinh xảo trắng nõn, đôi chân dài miên man, ngồi xuống bàn học thấp bé trông có vẻ hơi ủy khuất bản thân.
“Này này, Tiết ca, hoa khôi đang nhìn anh kìa.” Tóc xoăn phát hiện tầm mắt của Đường Miên lập tức hưng phấn mà lại đẩy Tiết ca vài cái.
“Cút đi, có rất nhiều nữ nhân thích lão tử.” Tiết ca phóng đãng không kềm chế được mà ghé vào cánh tay bực bội nói một câu, tựa hồ bị ồn ào đến phiền, chân dài duỗi ra liền trực tiếp đá tiểu đồng học tóc xoăn một cái.
Tóc xoăn ăn đau cũng không dám kêu, như thế nào quên mất Tiết ca không gần nữ sắc, chậc chậc chậc, sai lầm.
Đường Miên lúc này đã thu hồi tầm mắt, đoan chính ngồi ở vị trí của mình.
Một nửa người trong phòng thi đều âm thầm đánh giá Đường Miên, lớn lên đẹp mọt chút người khác đã không nhịn được nhìn nhiều hơn vài cái, huống chi là hoa hậu giảng đường càng đẹp mắt hơn, ngồi yên một chỗ thôi cũng đẹp như vậy, góc nghiêng cũng đẹp đến không chịu được, thậm chí Đường Miên ngồi xuống lúc sau trong phòng liền yên tĩnh hơn không ít, ai, tuy rằng biết hoa khôi chướng mắt bọn họ, nhưng là tốt xấu ở trong mắt mỹ nhân cũng phải giữ chút hình tượng.
Tiếng chuông vang lên là lúc giáo viên ôm bài thi đi vào, không phải nói nhiều lời vô nghĩa, dựa theo lệ thường nói sơ qua quy định phòng thi rồi nhanh chóng phát bài.
Đây là lớp xếp thứ nhất từ dưới lên của trường thi, giáo viên gác thi ở phòng này cũng không được coi trọng, cho nên chỉ cần không gian lận, không ầm ĩ, giáo viên cơ bản là sẽ nuôi thả, đề cao nghiệp vụ một chút nếu có hai ba bạn học sinh ngủ gật cô ấy cũng sẽ nhắc nhở họ phải làm bài vài lần.
Tuy nhiên, cũng không có tác dụng gì.
Thời gian chỉ mới qua phút Đường Miên đã làm xong bài thi, nói thế nào thì đời trước Đường Miên cũng là sinh viên ưu tú trường y, có thể thi đậu đại học danh tiếng ngành y khẳng định năng lực không kém, lại nói loại đề này đối với Đường Miên mà nói quả thực quá dễ dàng.
Trả lời hết câu hỏi Đường Miên còn nhiều thời gian kiểm tra bài lại, không phát hiện sai lầm nào cô liền nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn hàng cây xanh phía xa xa tâm hồn cô bắt đầu bay bổng.
Đường Miên khác thường lập tức khiến cho giám thị chú ý, giám thị nhìn bộ dáng đang trên mây của Đường Miên, sau đó nhìn gương mặt xinh đẹp kia của cô, trong lòng thở dài một tiếng, sợ lại là một tiểu nha đầu không thích học tập.
Kiểm tra kết thúc Đường Miên nộp bài rồi còn bị giám thị trừng mắt nhìn hai lần, phát hiện ánh mắt kia của giám thị trong lòng bối rối Đường Miên cũng không biết nên giải thích thế nào.
Hai ngày kế tiếp tất cả thời gian đều là kiểm tra, kiểm đến bạn học nào đó thấy mình sắp bị phế đến nơi.
Văn phòng ——
Một đám giáo viên múa bút thành văn chữa bài thi, sửa mệt mỏi đến không có tâm tư để trò chuyện với nhau.
Lưu Hồng Kỳ là chủ nhiệm của lớp tệ nhất trường, tới xấp bài này cả đám giáo viên chủ nhiệm đều nhìn chằm chằm.
“Lão Lưu, lớp của thầy hình như không tốt lắm, tôi vừa sửa vài bài thấy điểm của các em không mấy khả quan, có phải lúc nghỉ dông thầy đã quá thả lỏng, không đến một năm nữa đã phải thi đại học, học sinh lớp thầy phải tăng tiết học bù mới tốt, đến giờ thầy cũng không làm gì, tâm của thầy cũng là qua lớn đi?”
Người đang nói là Ngô Dung chủ nhiệm lớp , Ngô dung trong lòng vẫn luôn ấm ức, cô là chủ nhiệm lớp chỉ đứng sau lớp cô còn không thể lên mặt lớp sao?!
Lưu Hồng Kỳ tính tình đặc biệt tốt, nhưng ông không phải là một quả hồng mềm, tùy ý để người ta khi dễ, ông chủ nhiệm lớp thì sao? Trong lòng của Lưu Hồng Kỳ học sinh lớp ông cũng không thua gì so với học sinh lớp , lớp .
Lưu Hồng Kỳ không phải không nghĩ đến việc học bù, nhưng trong thời gian nghỉ đông nhà ông xảy ra một chút chuyện, đến lúc này rồi cũng chưa giải quyết xong được.
Nghe thấy lời phê bình của chủ nhiệm lớp ông cũng không ngẩng đầu lên nhìn mà trực tiếp nói: “ Cô Ngô nhìn xem, tôi vừa rồi sửa lại mấy bài thi tiếng Anh của ban chúng ta, thành tích vẫn là thực ưu tú, cuối kỳ vẫn là bạn học xx đứng đầu bảng môn Anh.”
“Lão Lưu tiếng Anh của lớp thầy có thể dựa vào học sinh xx hỗ trợ.” Ngô Dung cười nhạo một tiếng, cúi đầu tiếp tục sửa bài thi.
Ngô dung liếc mắt qua tên trên bài kiểm tra, lớp - , Đường Miên.
Thật trùng hợp, lại là một học sinh lớp , Đường Miên này Ngô dung cũng biết đến, lúc mới đến trung học số thành tích cũng không tệ, nhưng thành tích ở trung học cơ sở của Đường Miên không được tốt lắm, chỉ qua một lần thi đã thấy thành tích có chênh lệch lớn, thành tích quả thực thảm không nỡ nhìn, có hai môn không đạt tiêu chuẩn.
Ngô dung tùy ý liếc mắt, chỉ liếc mắt một cái liền ngây ngẩn cả người.
Nét chữ trên bài thi tuyệt đẹp, đầu bút lực mạnh mẽ, mặt khác không đề cập tới thì nét chữ khiến người xem thực vừa lòng.
Ngô Dung nhíu mày, xem đáp án, câu thứ nhất, đúng, câu thứ hai, đúng, câu thứ ba, câu thứ tư…… Mãi cho đến khi sửa xong bài thi Ngô dung có chút hoài nghi nhân sinh, bài thi này đạt điểm tối đa, cả một bài thi không có một điểm trừ nào.
Ngô Dung bỗng dưng nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn về phía Lưu Hồng Kỳ, lạnh giọng hỏi: “Thầy Lưu, tác phong của lớp thầy thật không tốt, gian lận như này cũng quá rõ ràng rồi.”
Lưu Hồng Kỳ nghe thấy hai chữ “Gian lận” liền không vui, nói ông thế nào cũng được, nhưng nói học sinh lớp ông gian lận thì không thể nhịn: “Cô Ngô, lời này cũng không thể nói bậy, tuy học sinh lớp tôi có chút nghịch ngợm, nhưng chuyện gian lận này cũng không thể nói bậy, đây là muốn phụ trách nhiệm.”
“Tôi không có nói bừa, thầy tự mình xem, bài thi toán học này, học sinh Đường Miên lớp thầy đạt điểm, này không phải gian lận thì sao? Các thầy cô ở đây chẳng có ai không biết đến học sinh Đường Miên lớp thầy, toán học nhiều lần không đạt tiêu chuẩn, chỉ mới nhập học đã được điểm tối đa, cho rằng chúng tôi đều là kẻ ngốc sao?”
Điểm tối đa?!
Ngô Dung vừa dứt lời các thầy cô đang chấm thi đồng thời dừng bút lại nhìn qua, lớp - có người thi môn toán đạt điểm tốt đa? Thiệt hay giả vậy?
Lưu Hồng Kỳ sắc mặt biến đổi, nhanh chóng cầm lấy bài thi trước mặt của Ngô Dung, sau đó nhìn thật kỹ, các thầy cô khác cũng vây lại xem.
“Ồ, là cô nhóc xinh đẹp kia sao? Không cần cố gắng chỉ cần dùng một chút sắc đẹp là bài thi nào cũng đạt tối đa.”
“Không đúng, này không giống như là gian lận, mọi người xem câu này, chỉ có một đáp số, thử nhìn qua các thuật toán thế nào cũng không giống gian lận.”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy vậy, không chỉ một câu kia, còn có câu này, mọi người nhìn thử xem đây cũng không phải phương pháp chúng ta dạy, mỗi câu đều thông qua thuật toán khác mà cho đáp số.”
Đều là giáo viên, mọi người ở đây cũng không phải một đám ngốc, gian lận hay không gian lận bọn họ có thể nhìn ra đước, cô bé lúc trước thành tích kém không có nghĩa là cô bé gian lận? Không bằng không cớ cũng không thể nói bậy, chỉ có tiểu thuyết mới có thể lừa dối bằng lời nói suông thôi được không?
Chuyện gì cũng phải chú ý đến chứng cứ, liền tính là Ngô Dung lúc nhìn hai câu này cũng phải nghiến răng, hai câu này thật sự giống như các thầy cô khác nói là thuật toán khác phương pháp họ dạy.
Đường Miên kiểm tra môn toán được điểm tối đa…… Hắc hắc hắc, Lưu Hồng Kỳ cười đến khóe miệng đều muốn liệt rồi.
Nửa giờ sau, thành tích của tát cả học sinh đều thống kê ra hết.
Điểm số tổng các môn của Đường Miên lớp - chỉ thiếu điểm là đạt điểm tối đa, đây dạng thành tích thần tiên gì vậy?
Cao hơn điểm so với học sinh đứng nhất cuối kỳ .
Đường Miên chỉ không làm được một câu của môn hóa, do câu hỏi này là kiến thức đại học, cho nên bị trừ điểm, ngoài ra môn ngữ văn bị trừ điểm vì không giải thích được nghĩa của câu hỏi cuối.
Lưu Hồng Kỳ không khỏi có cười toe tóe, mà ông còn cố gắng nhịn không nhảy cẳng lên vì quá sung sướng.
Là đứng nhất toàn ban đó, thành tích này còn đè ép học sinh đứng đầu kỳ trước điểm đó!
Còn về chuyện gian lận cũng không nghe giáo viên nào đề cập tới, các môn khác hoài nghi gian lận thì có khả năng, nhưng mà mẹ nó môn văn gian lận kiểu gì được? Ngay cả giáo viên ngữ văn còn phải khen viết tốt.
Gian lận mà có thể viết văn lợi hại như vậy cũng thật quá lợi hại? Nói giỡn kiểu gì vậy?!
Phiếu điểm thống kê đến trên bàn Hoàng hiệu trưởng làm ông ta không khỏi kinh ngạc, bởi vì, đứng top lần này tên cũng thật lạ mất?!
Chuông vào lớp vang lên, lão Lưu theo tiếng chuông ngân vào phòng học, gương mặt tươi cười đến ngây ngô kia…… Quả thực có chút không dám nhìn thẳng!
Các bạn học lớp không khỏi rùng mình, trong lòng âm thầm nói một câu, lão Lưu này cười cũng quá đáng sợ.
“Các bạn học, đã có két quả kiểm tra, năng lực của mọi người đến đâu đều tự biết rõ trong lòng, tôi cũng không cần nói nhiều nữa, lần này chúng ta phải học hỏi phương thức học tập của bạn học Đường Miên trong kỳ nghỉ đông vừa rồi, mời bạn học Đường Miên lên chia sẻ với các bạn……”
Các bạn học trong lớp đèu ngẩn người, làm trò gì vậy? Để bọn họ nghe phương thức tập của Đương Miên? Đây không phải trò đùa à?
Lão Lưu sợ là điên rồi đi, bằng không sao lại nói một câu ngu ngốc như vậy?
Đường Miên ngẩng đầu thấy chủ nhiệm lớp lão Lưu đang nhìn cô với ánh mắt tán thưởng cùng khích lệ, khóe miệng nhịn không được hơi run rẩy.
Giờ phải làm thế nào đây, cả kỳ nghỉ đông cô hoàn toàn không học gì cả?!
A, nếu cô nói như vậy, lão Lưu sợ là sẽ mắng chết cô.
Đường Miên hoàn toàn là suy nghĩ nhiều, lão Lưu giờ phút này sao có thể mắng cô, hiện tại ông ta hạn không thể khen cô lên tận mây xanh!
Đứng nhất toàn trường đó, nếu cô có thể giữ vững phong độ ông ta sẽ có thêm tiền thưởng, danh xưng giáo viên ưu tú cũng ngồi vững, sự nghiệp đại học đời này không uổng phí.
Từ đầu đến chân, ngay cả số lượng tóc thưa thớt giờ phút này cũng không ngăn được ông ta cao ngạo.
Lão Lưu nhận thấy được biểu tình kinh ngạc của các bạn học, liền ưỡn ngực nói: “E hèm, đã quên nói một tiếng, lần này kiểm tra, đứng nhất toàn trường là bạn học Đường Miên của lớp ta.”
Các bạn học:……
Cả lớp đều giật mình, lão Lưu vừa rồi nói gì?!
Đường Miên, đứng nhất toàn trường?
Trêu chọc bọn họ sao? Chuyện này sao có thể?.