Ngoại truyện: Tôi là con cháu nhà họ Đường 4
Nguyên Đản lẳng lặng nghe cô ta nói xong, rồi nói hết những thứ Tần Lưu Hải tra được cho Kiều Tư Vũ.
“... Cho nên bà còn cảm thấy ông ta yêu bà sao? Còn muốn kiên trì bán quán ăn nhỏ giúp ông ta sống tốt sao?”
Kiều Tư Vũ ngơ ngác, sao lại kết hôn nhiều năm với người phụ nữ giàu có? Gì mà sau khi người vợ giàu có đi thì nuôi mấy cô nhân tình?
Cô ta cho rằng người mình yêu thương thích sĩ diện nên mặc đồ giả, thực ra đều mặc đồ thật hết?
Hơn nữa còn là triệu phú?!
Kiều Tư Vũ khó chịu, tức giận, không đi bán quán ăn nhỏ nữa.
Cô ta bắt đầu quấn lấy Cung Nguyên đang bệnh nặng làm ầm làm ĩ, muốn anh ta nói hết mọi chuyện cho rõ ràng, Cung Nguyên bệnh đến mức không có sức để phân bua, chẳng có tinh thần giải thích.
Dưới tình huống vừa tức vừa gấp lên như thế, Cung Nguyên bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Kiều Tư Vũ lại bắt đầu áy náy, thậm chí có vài phần trách cứ Nguyên Đản: “Dù sao ông ấy cũng là cha ruột của con, sao con có thể làm như vậy được?”
Trên đầu Nguyên Đản có mấy dấu chấm hỏi lớn: “Tôi có lòng tốt nói cho bà biết, cũng không bảo bà đi quậy ông ta, là tự bà đi mà.”
Kiều Tư Vũ không nghe, chỉ biết khóc.
Nửa tháng sau, Cung Nguyên không ổn, anh ta kiên trì muốn gặp Nguyên Đản.
Nguyên Đản đi tới trước mặt anh ta, Cung Nguyên chỉ nói một câu: “Sau khi cha chết, mọi thứ đều là của con, ngày lễ ngày tết con đều phải tế bái cha!”
Nói xong liền tắt thở.
Hậu sự do Kiều Tư Vũ lo.
Cô ta không nhận được một phần tiền nào, dùng tiền lời của quán cơm nhỏ lo hậu sự cho đối phương.
Lúc luật sư tới tìm Nguyên Đản, Nguyên Đản chỉ vào Kiều Tư Vũ: “Đưa bà ấy đi.”Kết quả luật sư lắc đầu: “Ông Cung nói không được để để cho bà ấy một xu tiền nào.”
Vốn cũng muốn cho, kết quả lúc bệnh nặng bị tức chết, bèn sửa lại di chúc.
Quả thực Kiều Tư Vũ không thể tin vào tai mình, cô ta muốn hay không là một chuyện, Cung Nguyên cho hay không lại là một chuyện khác!
“Trong lòng anh ta không có chút nhớ thương gì tôi sao?”
Nguyên Đản bảo luật sư đưa di chúc cho Kiều Tư Vũ xem, trên đó trừ những món đồ để lại cho Nguyên Đản, còn lại chỉ có chút tiền cho mấy tình nhân.
Người nào cũng có tầm hơn một triệu, Kiều Tư Vũ giận đến phát run, không thể tin được đây là sự thật.
“Anh ta thật sự không cho yêu tôi chút nào sao?”
Trách nhiệm của luật sư là đưa hết toàn bộ những gì nên có cho Nguyên Đản, Nguyên Đản phối hợp nhận lấy tất cả, sau đó chuyển hết toàn bộ cho Kiều Tư Vũ.
“Sau này bà hãy sống thật tốt, tìm một người tốt đi, đừng nhớ thương ông ta nữa.”
Kiều Tư Vũ không dám nhận: “Vì sao?”
“Bởi vì tôi không quan tâm những thứ này, thứ tôi muốn, tôi muốn đưa cho người nhà, đều sẽ tự mình làm ra.”
Nguyên Đản nói.
Kiều Tư Vũ nước mắt rơi như mưa: “Xin lỗi con.”
Nguyên Đản không nói câu gì, xoay người đi lên một chiếc xe.
“Giải quyết xong rồi?”
Tần Lưu Hải tưởng còn một lúc nữa.
“Ừ, đi thôi.”
Nguyên Đản không quay đầu nhìn Kiều Tư Vũ.
Số tiền còn lại của Cung Nguyên, Nguyên Đản đều quyên góp toàn bộ cho vùng núi nghèo khó và cô nhi viện, những người được tài trợ biết được tin người tài trợ đã qua đời, bèn tự thắp hương dâng cúng cho Cung Nguyên vào dịp tết.
Mà Nguyên Đản không quan tâm những điều đó.
Đương nhiên, với việc Nguyên Đản quyên tiền, những đứa nhỏ kia cũng không quên.
Khi đám Phong Ánh Nguyệt biết được chuyện này, đó là khi tin tức một người tung ra một người tốt bụng đã quyên góp hết tài sản của mình cho bọn nhỏ vùng núi nghèo khó.
Người tốt bụng này chính là Nguyên Đản.
Mà quan hệ của Nguyên Đản và Cung Nguyên cũng bị những người quen ở quê biết được.
Chị cả Đường tức giận chạy đến nhà mắng Đường Văn Sinh, Đường Văn Sinh để mặc cô ấy mắng.
Cuối cùng chị cả Đường vẫn nói: “Đứa nhỏ Nguyên Đản này, thật sự quá tốt.”
“Nhiều tiền như thế, anh, anh không rung động chút nào sao?”
Thiết Đản ngồi cùng Nguyên Đản nướng xiên ở sân, Thiết Đản tò mò hỏi.
“Không rung động.” Nguyên Đản lắc đầu: “Có điều em yên tâm, anh sẽ tự kiếm tiền về, em biết anh cũng có nghề phụ mà.”
“Em biết.” Thiết Đản cười hì hì gật đầu: “Đến lúc đó em được ăn no uống say!”
Lúc Thiết Đản mười sáu tuổi, Nguyên Đản tặng cho nó một căn nhà ở trung tâm thành phố, cùng tầng với căn của cậu.
Lúc này, Nguyên Đản đã gần ba mươi tuổi, vẫn chưa có người yêu.
Mà Tần Lưu Hải đã kết hôn với Quải Quải hơn hai năm, có một bé trai rồi.
Phong Ánh Nguyệt có chút sầu muộn, rõ ràng trong nguyên tác Nguyên Đản có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, sao giờ lại không gặp được một ai vậy?
Từ ông lớn trong kinh doanh chuyển thành ông lớn của ngành y, cuộc đời biến đổi lớn như vậy sao?
Lúc Thiết Đản học lên đại học, Nguyên Đản đưa đi, vốn muốn thi đại học Y, nhưng sau đó Đường Văn Sinh và Nguyên Đản đều phát hiện Thiết Đản không hợp, thế nên để nó thi chuyên ngành luật.
“Anh, cho anh.”
Chỉ dạo quanh trong sân trường một vòng, Thiết Đản đã thu được vài tờ giấy trong tay, đều muốn có được phương thức liên lạc của Nguyên Đản.
Nguyên Đản nhận lấy, không đáp lại cũng không có vứt bỏ, cất vào túi quần sau nói với Thiết Đản: “Học tập cho thật tốt, chuyện yêu đương thì đừng vội, đại học còn có rất nhiều thứ cần phải học, em đừng phân tâm.”
“Biết rồi.” Thiết Đản gật đầu, bây giờ nó đã cao ngang Nguyên Đản, thật ra trông có vẻ còn tuấn tú hơn Nguyên Đản, chỉ là đôi mắt lộ ra sự trong suốt ngốc nghếch, khiến người ta cảm thấy đứa nhỏ này không phải là một đứa ngốc.
Nhưng thực ra Thiết Đản rất thông minh, nếu không Đường Văn Sinh và Nguyên Đản cũng sẽ không đề nghị nó đi theo chuyên ngành luật.
Đợi tới khi Thiết Đản vào ký túc xá, Nguyên Đản mới cảm nhận được cảm giác năm đó Thiết Đản đưa mình lên đại học.
Cậu gọi điện thoại cho Phong Ánh Nguyệt: “Mẹ, bên Thiết Đản đã dàn xếp ổn thỏa rồi, bây giờ con định đi dạo trong thành phố, mẹ có muốn gì không?”
Phong Ánh Nguyệt đang dạo phố cùng mẹ Đường suy nghĩ một chút rồi nói: “Bánh hoa quế, con biết cửa hàng lâu đời đó không? Mua ở nhà đó, mua nhiều một chút, dì Tống của con cũng muốn ăn.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Nguyên Đản ngẩng đầu nhìn bầu trời trong veo lộ ra một nụ cười, sau đó chuẩn bị ra khỏi trường.
“Anh ơi!”
Giọng nói truyền từ lầu trên của ký túc xá sau lưng.
Nguyên Đản xoay người, chỉ thấy em trai mình giống như đứa ngốc đứng trên ban công vẫy tay thật mạnh với cậu: “Nhớ thường đến thăm em nhé!”
Cũng đâu phải ngồi tù đâu.
Nguyên Đản phì cười ra tiếng, cũng giơ tay lên vẫy thật mạnh với đối phương: “Được!”