Ngoại truyện: Tôi là con cháu nhà họ Đường 3
Cung Nguyên cảm thấy không có tiếng nói chung với Kiều Tư Vũ, cảm động thoáng qua, sau cùng anh ta vẫn không bước vào quán ăn nhỏ kia, lần này còn không kịp lấy cớ gì mà đã tức giận rời đi.
Kiều Tư Vũ không kịp quan tâm tới tâm trạng của anh ta, bởi vì khách đang giục đồ ăn, cô ta còn chưa kịp buông khăn lau trong tay đã đi đến trước mặt khách hỏi: “Xin hỏi hai người ăn món gì?”
“Gan heo xào, thêm hai phần cơm.”
Người tới đây ăn, hầu như đều không dư dả gì.
Mười giờ tối, chờ sau khi thu dọn xong xuôi, Kiều Tư Vũ xoa thắt lưng, đi tới quầy bán quà vặt ở bên cạnh gọi điện thoại.
“Gọi cho người đàn ông của cô à?”
Bà chủ quầy bán quà vặt hỏi cô ta.
“Không phải, gọi cho con trai tôi.”
Kiều Tư Vũ cười nói.
“Cô còn có con trai?”
Bà chủ cảm thấy quá kinh ngạc, bà ấy biết đối phương có một người đàn ông ăn mặc không tệ nhưng không hay thấy, không ngờ còn có cả con trai rồi.
“Đúng.” Kiều Tư Vũ có chút kiêu ngạo gật đầu: “Bây giờ nó là bác sĩ của bệnh viện thành phố đó!”
“Ồ.” Bà chủ ngồi thẳng lưng thêm chút, khuôn mặt mang theo vài phần tha thiết: “Khoảng thời gian này cha tôi đau thắt lưng dữ dội, có thể để con trai cô kiểm tra giúp tôi chút được không?”
Kiều Tư Vũ sửng sốt, dưới ánh mắt nóng bỏng của bà chủ, nói tránh né: “Nó cũng mới thực tập xong, vẫn nên tìm bác sĩ có chút kinh nghiệm thì tốt hơn.”Bà chủ thu lại nụ cười, đánh giá cô ta một hồi rồi ngồi bò ra bàn như lúc trước, giọng nói lười biếng: “Cũng đúng, là người trẻ mà, cô gọi đi.”
Trong lòng thầm trào phúng đoán chắc là khoác lác, nhiều năm rồi chưa từng thấy cô ta có con trai tới thăm.
Sau đó, bà ấy nhìn thấy Kiều Tư Vũ gọi điện thoại cho số phục vụ của bệnh viện thành phố, điều này khiến khóe miệng bà chủ co rút.
“Tôi tìm Nguyên Đản.”
Người ở đầu dây bên kia ngẩn người: “... Thưa bà, bệnh viện chúng tôi không có ai tên là Nguyên Đản cả.”
Hỏng rồi.
Kiều Tư Vũ đỏ mặt tới tận mang tai cầm điện thoại, cô ta chỉ biết Nguyên Đản tên là Nguyên Đản, tên thật là gì cô ta không hề biết!
Bà chủ bên này nghe lén điện thoại của cô ta thiếu chút nữa là phì cười, Nguyên Đản gì chứ? Đây là tên hồi nhỏ phải không?
Kiều Tư Vũ không nói được tên thật của Nguyên Đản bèn cúp điện thoại.
Cô ta cũng không nhìn ánh mắt của bà chủ, thả năm hào xuống rồi xoay người rời đi.
Vì muốn lấy lòng Nguyên Đản, Cung Nguyên đã chạy đi khắp nơi dò hỏi sở thích của cậu, nhưng những người bạn xấu tính anh ta quen biết lúc trẻ không hề biết đến Nguyên Đản cũng như người nhà họ Đường.
Thế là hỏi đông hỏi tây, Cung Nguyên liên hệ được với Tần Lưu Hải.
Bấy giờ Tần Lưu Hải đang thực tập ở Cục cảnh sát, kỳ thực tập của cậu còn dài hơn của Nguyên Đản, lúc nhận được điện thoại, cậu ngơ ngác không hiểu gì.
Người anh em tốt của mình không phải con cháu nhà họ Đường?
Cậu cũng không nghe lọt tai những lời dụ dỗ của Cung Nguyên bên kia, sau khi cúp máy ngang, gọi tới phòng trọ của Nguyên Đản, bên đó có điện thoại bàn.
Sau khi Nguyên Đản nhận được điện thoại, mặt đen lại: “Ông ta đã nói gì với cậu?”
Tần Lưu Hải cẩn thận suy nghĩ một hồi, vẫn thành thật nói: “Tớ chỉ nghe ông ta bảo ông ta là cha ruột của cậu, sau đó nói gì tớ cũng chẳng để ý, quá đáng sợ, đây là sự thật sao?”
“Quan hệ trên mặt sinh học, nhưng cho tới bây giờ tớ vẫn luôn là người của nhà họ Đường.”
“Hiểu rồi!”
Thế là Tần Lưu Hải lạnh mặt gọi lại cho Cung Nguyên, ngay khi Cung Nguyên tưởng có hi vọng, Tần Lưu Hải mở miệng nói: “Ông có biết quán rượu Tần Hải và siêu thị Tần Hải không?”
Cung Nguyên sửng sốt, đó đều là ông lớn của tỉnh, dường như mỗi thành phố hay huyện đều có chi nhánh: “Biết chứ.”
“Vậy mà ông còn dám so bì tiền nong với tôi? Tôi tên là Tần Lưu Hải, sản nghiệp mang tên Tần Hải đều là của nhà chúng tôi.” Tần Lưu Hải chưa bao giờ cảm thấy mình là con cờ dễ bị kéo đi như thế này: “Ông còn đi tìm Nguyên Đản một lần nào nữa thì tôi không ngại điều tra ông đâu, đúng rồi, bây giờ tôi đang làm việc ở Cục cảnh sát.”
Nói xong thì tao nhã cúp điện thoại.
Cậu có chút đắc ý nghĩ, mình đúng là giỏi mà!
Cung Nguyên không hề không nghĩ đến việc Nguyên Đản có một người bạn giàu có như vậy, anh ta có hơi không tin, thế nên đi huyện điều tra, kết quả đúng là như thế thật.
Mà đối phương đúng là ở Cục cảnh sát.
Lần này, Cung Nguyên không dám manh động nữa.
Anh ta bắt đầu yếu thế, bắt đầu bày hết những mặt yếu ớt nhất của mình cho Nguyên Đản xem.
Anh ta đến bệnh viện thành phố chữa bệnh.
Bởi vì cũng ở khoa nội, thế nên thường xuyên nhìn thấy Nguyên Đản, lần nào Cung Nguyên cũng dùng ánh mắt áy náy nhìn cậu, tuy rằng chẳng nói điều gì nhưng cũng khiến các đồng nghiệp của Nguyên Đản phát hiện ra chút gì đó.
Mặt Nguyên Đản không chút thay đổi viết bệnh án, không cho Cung Nguyên bất kỳ ánh mắt dư thừa nào.
Từng ngày trôi qua, Cung Nguyên cảm thấy mình không thay đổi Nguyên Đản được, thế là tìm tới Kiều Tư Vũ.
Nhưng sau khi Kiều Tư Vũ biết được tình trạng của anh ta thì cứ vây quanh anh ta, không có ý gì gọi là hồi phục tình cảm với Nguyên Đản.
“Anh yên tâm, sau khi anh ra đi, em sẽ làm thật tốt hậu sự cho anh.” Kiều Tư Vũ vừa bóc chuối cho Cung Nguyên, vừa thâm tình nói về sự sắp xếp sau này: “Em biết anh sợ sau khi mình không có ai tới tế bái, anh yên tâm, em sẽ sống thật tốt, ngày nào cũng thắp hương dâng đồ cúng cho anh!”
Cung Nguyên tức tới mức bật cười: “Em yêu anh nhiều như thế, sao không đi theo anh ngay khi vừa lo cho hậu sự của anh xong?”
“Thế cũng được.” Kiều Tư Vũ gật đầu, đưa chuối cho ông ta, trên mặt còn mang theo vài phần do dự nói: “Chỉ cần anh không ngại việc hai chúng ta cùng đi xin cơm ăn ở dưới đó, em thì không sao cả, chỉ cần có thể đi theo anh, cái gì em cũng ăn được.”
Cung Nguyên đẩy quả chuối ra, kéo chăn lên tức giận che đầu lại: “Cô làm tôi tức đi được!”
Kiều Tư Vũ vội trấn an.
Nguyên Đản đứng ngoài cửa giật khóe miệng, hai người này đúng là trời sinh một đôi.
Nghĩ đến chuyện Tần Lưu Hải tra được, Nguyên Đản xoay người rời đi.
Lúc sức khỏe Cung Nguyên không tốt, Kiều Tư Vũ lo lắng tiền thuốc men không đủ, định bán quán ăn nhỏ kia.
Cô ta sợ sau khi mình đi rồi không có ai chăm sóc Cung Nguyên, thế nên sau khi do dự, vẫn tới tìm Nguyên Đản.