Editor: Nozomi
//
Sự tương phản của một người có thể lớn đến mức nào, sau khi nhìn thấy Minh Thiếu Diễm tối nay, Đường Đường cảm thấy mình đã nhận ra.
Đường Đường chưa bao giờ nghĩ rằng Minh Thiếu Thiên sẽ ôn nhu như vậy.
Đúng vậy, là ôn nhu, một từ mà Đường Đường từng cho rằng hoàn toàn không có quan hệ với Minh Thiếu Diễm, hơn nữa còn là ôn nhu với cô!
Sau khi bị Minh Thiếu Diễm sờ đầu, Đường Đường mơ mơ màng màng lên lầu, chỉ lát sau Đái Na gọi điện thoại tới hỏi Đường Đường làm cách nào thuyết phục được Minh Thiếu Diễm.
Bởi vì mình nói nhất định sẽ giữ khoảng cách với Bách Thần, còn xóa wechat Bách Thần? Hình như không phải vậy, Đường Đường vẫn luôn nhớ rõ Minh Thiếu Diễm nói hắn là người nhà của cô, là người thân duy nhất của cô.
Bây giờ nghĩ lại, Đường Đường cảm thấy chột dạ.
Bởi vì cô thật sự không phải người thân của Minh Thiếu Diễm.
Vào ở Minh gia, có mối quan hệ tốt với Minh Thiếu Diễm chỉ vì không muốn bị Minh Thiếu Diễm ghi hận, chỉ vì muốn dùng thân phận của Minh Thiếu Diễm để nhanh chóng có được chỗ đứng thực sự.
Đường Đường hiếm khi có chút khó chịu đi ngủ sớm.
Sau khi kết thúc kỳ thi tháng thứ hai, học kỳ này chỉ còn lại kỳ thi cuối kỳ, thời gian nhiều hơn, Đường Đường có thể không cần khẩn trương như trước, không cần vừa đi đường vừa hỏi đáp chính trị.
Đứng nhất lớp vẫn là Phong Khinh Dương, Đường Đường đứng thứ với điểm, bọn học sinh trong trường nửa tin nửa không, chỉ có toàn thể bạn học lớp / hoàn toàn tin tưởng và tiếp nhận Đường Đường.
Lúc tan học, Đường Đường cùng mấy người Đổng Ngọc nói chuyện phiếm, Đổng Ngọc đột nhiên nhắc tới Phong Thiên Dương, "Sao mấy ngày nay Thiên Dương không tới?"
Bởi vì sau khi biết được thành tích của Đường Đường tốt hơn hắn quá nhiều, nhất thời xấu hổ không còn mặt mũi gặp Đường Đường, lý do như vậy Phong Khinh Dương quyết định cứu lấy chút thể diện của em trai mình.
"Bạn thân của Thiên Dương chuyển trường tới, vừa lúc chuyển đến lớp Thiên Dương, hai ngày nay hai đứa cùng nhau chơi điên cuồng."
Tuy rằng không phải nguyên nhân chủ yếu nhưng dù sao cũng là một trong những nguyên nhân mà.
Gần đến cuối kỳ mới chuyển trường, đến thời điểm này nghe có vẻ lạ nhưng không phải là không thể, hơn nữa là bạn thân của Phong Thiên Dương, vậy gia cảnh cũng giống với gia đình Phong Thiên Dương đều là kẻ có tiền.
Lại qua hai ngày, Đường Đường nghe một bạn học nói gặp mấy người Phong Thiên Dương trong siêu thị, bên cạnh có một tiểu soái ca trước nay chưa từng thấy qua. Một đám con gái cười hì hì nói tiểu soái ca thực sự rất đẹp trai, vóc dáng cũng rất cao nhưng không biết tên là gì.
Đường Đường nghiêng đầu nhìn các cô gái mười bảy, mười tám tuổi đang thảo luận về anh chàng đẹp trai nào đó, không tự chủ nhếch môi, Phong Khinh Dương ngồi bên cạnh nhìn Đường Đường khó hiểu nói: "Cậu cười cái gì vậy?"
"Tuổi trẻ thật là tốt", Đường Đường cảm thán nói.
Phong Khinh Dương: "......"
Đường Đường thật sự rất kỳ quái, Phong Khinh Dương thầm nghĩ, chưa từng thấy Đường Đường tức giận, cũng không biết tại sao, Phong Khinh Dương cảm thấy cách Đường Đường nói chuyện với bọn họ như kiểu dỗ trẻ con.
Rõ ràng đều là bạn cùng lứa, đang định nói gì đó với Đường Đường thì điện thoại Đường Đường rung lên, Đường Đường cúi đầu nhíu mày.
Đường Hân gọi điện thoại cho cô làm gì?
Nghĩ nghĩ liền ra khỏi lớp, "Tôi ra ngoài một chút"
Chờ ra ngoài phòng học, đi đến một nơi ít ồn ào hơn, Đường Đường trả lời điện thoại, "Có chuyện gì không?"
Đường Hân tự làm tâm lý với mình rất lâu, ép buộc bản thân ôn tồn nói chuyện với Đường Đường, nhưng giọng điệu của Đường Đường khiến cô ta thiếu chút nữa phá vỡ dự định của mình.
Đường Hân cắn môi nén giận, thấp giọng nói: "Tôi muốn nói chuyện với cô"
"Nói chuyện gì?", việc của mẹ nuôi và Đường Hân vẫn do Đái Na phụ trách, Đường Đường yên tâm về Đái Na cũng chưa từng hỏi qua, cho nên giờ Đường Hân gọi điện thoại đến Đường Đường thực sự không biết cô ta muốn gì, "Có chuyện gì nói nhanh lên đi, tiết sau sắp bắt đầu rồi"
Nghe tới hai chữ đi học, Đường Hân lại siết chặt nắm tay.
Đã nhiều ngày cô ta không đến trường, không dám đi cũng không thể đi.
Cho dù có bao nhiêu oán giận, Đường Hân cũng không thể nói vào lúc này, giọng cô ta có chút mất tiếng nghe như đã khóc, "Đường Đường, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sống với nhau mười mấy năm, tôi vẫn luôn xem cô là chị gái..."
Đường Đường: "......"
Đường Hân ép mình nói ra những lời này không tự thấy buồn nôn sao?
Đường Đường thở dài, "Được rồi, có việc gì thì nói thẳng đi, chúng ta biết nhau mười mấy năm, còn cần khách sao như vậy sao?"
Làm sao Đường Hân không nghe ra Đường Đường đang mỉa mai, tức giận thầm mắng Đường Đường mấy trăm lần mới nói tiếp: "Tôi muốn nói, nể tình chúng ta mười mấy năm, Đường Đường, cô buông tha cho chúng tôi đi."
???
Cô ta nói mê sảng cái gì vậy?
Đường Đường nghe không hiểu, " Cái gì gọi là buông tha các người? Tôi có làm gì đâu?"
Đường Hân giận xanh mặt, cô ta chưa bao giờ gặp qua người nào mặt dày như Đường Đường, ép bọn họ tới tình trạng này, ép đến mẹ phải xử lý công ty ba để lại, ngay cả nhà cũng có khả năng phải bán đi, Đường Đường còn nói có làm gì đâu?
Đường Hân hít sâu một hơi, tự an ủi mình không được nổi giận, đáng thương nói, "Gần đây mẹ sinh bệnh..."
Lại nghe đầu dây bên kia Đường Đường thờ ơ nói, "Ồ, vậy đi khám bệnh đi."
Cô làm mẹ tôi tức giận đến nhập viện, giờ còn vân đạm phong khinh nói một câu đi khám bệnh đi, Đường Hân không thể hiểu được tại sao Đường Đường có thể như vậy, cô ta không thể nhịn được nữa,
"Bởi vì mày mẹ mới nằm viện, mày không áy náy chút nào sao? Bây giờ công ty không hoạt động nổi nữa, tao cũng không được đi học, đây chính là thứ mày muốn sao?" Đường Hân rống lên, "Sao mày lại nhẫn tâm như vậy, không phải bây giờ mày rất có tiền sao, không phải mày đeo đồng hồ mấy chục vạn sao, tại sao còn muốn cướp chút tiền này của mẹ con tao, mày muốn ép chúng tao chết mới vừa lòng phải không, Đường Đường sao mày nhẫn tâm như vậy!"
Đường Hân giống mẹ cô ta như đúc, rõ ràng cô ta đuối lý nhưng lời nói ra làm người ta cảm thấy cả thế giới đều mắc nợ cô ta.
Một cô gái mười mấy tuổi, đang tuổi thanh xuân tốt nhất, sao lại lớn lên với vẻ ngoài không thể nói lý như vậy?
Sắc mặt Đường Đường trầm xuống, "Tôi không nhẫn tâm như hai mẹ con cô, Đường Hân, là hai mẹ con cô thiếu tiền của tôi chứ không phải tôi muốn cướp tiền của hai người, hơn nữa cô phải phân biệt rõ ràng, tôi có tiền hay không, không xung đột với chuyện hai người trả lại tiền cho tôi"
"Mày!"
Khổ thân cô ta ăn nói khép nép lâu như vậy, Đường Đường căn bản không cảm kích, Đường Hân vừa hối hận vừa tức giận. Gần đây luật sư luôn tới thúc giục, mẹ lại sinh bệnh, hàng xóm chung quanh thì bàn tán xôn xao, không đêm nào cô ta ngủ ngon giấc nên mới quyết định gọi điện thoại cho Đường Đường.
Không ngờ kết quả lại như vậy
"Còn không phải mày lên giường với kẻ có tiền nên giờ cái đuôi mới vểnh lên trời sao, mày còn mặt mũi ở đây chơi trò đoán ô chữ, mày dựa vào người có tiền mới được vào trường học, lại ép mẹ con tao thành thế này, mày không thấy mất mặt sao, mày còn biết xấu hổ không?"
"Nói khó nghe thuận miệng như vậy, tôi thật nghi ngờ nhiều năm qua cô có đọc sách hay không, nếu ba biết cô biến thành như vậy sẽ thất vọng biết bao nhiêu", ở tuổi này có rất nhiều cô gái đáng yêu, lại có người không nói lý như Đường Hân, bởi vì tuổi thật lớn hơn Đường Hân nên Đường Đường không muốn làm cô ta quá xấu hổ nhưng giờ phút này lại không còn một tia mềm lòng.
"Bên phía luật sư tôi sẽ bảo họ giải quyết nhanh, có chuyện gì thì liên hệ luật sự đi"
"Đường Đường, mày sẽ hối hận!" Đường Hân rống lên, Đường Đường trực tiếp cúp máy trở về lớp.
Đường Hân không có khả năng làm ra việc khiến cô hối hận.
Buổi chiều về đến nhà, Đường Đường liên hệ Đái Na dò hỏi tình huống bên phía mẹ Đường, Đái Na phàn nàn nói mẹ Đường như thể khối kẹo mạch nha, mặt dày không thừa nhận, dù cho chứng cứ đặt trước mắt cũng không thừa nhận, gần nhất chuẩn bị dùng pháp luật giải quyết, kết quả mẹ Đường lập tức bị bệnh.
Rốt cuộc là bệnh thật hay giả bệnh cũng không ai biết, dù sao cũng là trì hoãn bằng mọi cách
Khó trách trong sách Đường Đường không đòi được di sản. Với lý lẽ của Đường Đường lại dưới tình huống tứ cố vô thân làm sao đấu lại mẹ Đường.
"Em không cần lo lắng, không phải bà ấy bị bệnh sao, chúng ta đưa bà ấy đến bệnh viện, kê một đống thuốc, tiền thuốc tiền viện phí đều do chính bà ta trả"
Thiếu chút nữa Đường Đường cười ra tiếng.
May mà có chị.
"Loại người này em không thể nói đạo lý với họ, họ chơi lưu manh thì chúng ta lưu manh hơn là được, em không cần lo", Đái Na nói xong lại nói, "Bên tổ tiết mục chị đã liên hệ xong, đạo diễn Lê hận không thể lập tức công bố em gia nhập đó, thù lao cũng cao hơn dự kiến, chờ em thi cuối kỳ xong, liền có thể trực tiếp vào đoàn"
Đái Na lại dặn dò một đống thứ mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, Đường Đường nhận được điện thoại của chú hai, không, là điện thoại của ông hai, một tiếng lại tiếng thân thiết gọi cháu gái, bên cạnh không biết em họ nào vẫn luôn kêu cô là chị, Đường Đường vẻ mặt mê mang tiếp nhận.
Cúp máy xong Đường Đường đi tìm Minh Thiếu Diễm, nói cho Minh Thiếu Diễm biết chuyện chú hai gọi điện thoại cho cô.
Minh Thiếu Diễm dừng một chút chỉ nói đã biết, nói cô không cần để ý.
Hôm sau Đường Đường giúp Minh Thiếu Diễm pha cà phê xong liền đi học, giờ giải lao Đổng Ngọc kéo cô đi siêu thị mua đồ, hai người mua nước đang trên đường trở về thì cô gái ngồi bàn trước Đường Đường gọi điện thoại cho cô, gọi cô chạy nhanh về lớp...
"Sao vậy?", Đường Đường kinh ngạc.
"Đường Hân tới trường!"
Đường Đường cùng Đổng Ngọc nhìn nhau, nhanh chóng chạy về phòng học.
Hơn mười ngày Đường Hân không đến trường, mười ngày không gặp Đường Hân gầy đi không ít, lại không biết nguyên nhân gì, khóc đến hai mắt sưng đỏ, lúc Đường Đường bước vào lớp, không biết cô ta đang nói với các bạn học cái gì.
Các bạn học xem náo nhiệt vừa thấy Đường Đường tới lập tức tản ra, Đường Hân nghe động tĩnh quay đầu lại, một đôi mắt thỏ nhìn Đường Đường sau đó lại khóc.
"Đường Đường", Đường Hân rụt rè gọi.
Ngày hôm qua còn cuồng loạn mắng cô bị người bao dưỡng, hôm nay đảo mắt lại giả đáng thương, Đường Đường nhớ tới lời Đường Hân nói hôm qua.
"Đường Đường mày sẽ hối hận!"
Tới thật mau, đây là muốn làm cho cô hối hận?
Đường Đường đưa nước trong tay cho mấy người Phong Khinh Dương, hứng thú nhìn Đường Hân liếc mắt một cái, "Đã trở lại?"
"Ừ" Đường Hân thút thít nức nở gật đầu, "Hôm nay tôi đến xin lỗi cô"
Một đám bạn học xem náo nhiệt, nghe được lời này liền hưng phấn lên.
"Đường Đường, lúc trước tôi thật sự không biết ba để lại tiền cho cô, nếu sớm biết như vậy nhất định đã trả cho cô càng sớm càng tốt"
Đường Đường cười cười, "Bây giờ đã biết trả lại cho tôi cũng không muộn."
Đường Hân lại bắt đầu khóc.
"Tôi chưa bao giờ nói với cô là công ty mấy năm nay kinh doanh không tốt, số tiền lúc trước hứa với ba đưa cho cô giờ lại không đủ, cho nên mẹ muốn chờ qua một thời gian, chờ công ty có lợi nhuận sẽ trả cho cô, thật sự không có ý không trả, gần đây mẹ vì chuyện công ty nên ngã bệnh, giờ còn đang nằm viện..."
Thoạt nhìn Đường Hân đáng thương vô cùng, giờ nói lời này càng thêm đáng thương, các bạn học vốn dĩ đứng về phía Đường Đường nhưng nhìn dáng vẻ Đường Hân lại mềm lòng, lớp khác tới xem náo nhiệt, vốn có người không thích Đường Đường, giờ phút này nghe Đường Hân nói liền cảm thấy Đường Đường ép người quá đáng.
Dù sao cũng là chị em cùng nhau lớn lên, làm vậy cũng quá vô lý.
Đường Đường không nói gì.
Cô đang xem Đường Hân còn có chiêu gì.
Đường Hân dụi dụi mắt, tiếp tục khóc, "Mẹ nằm viện, tôi không còn cách nào mới tới tìm cô, người đại diện của cô mỗi ngày thúc giục chúng tôi, luật sự nói nếu không trả thì phải bán nhà... Cô từ nhỏ đến lớn xinh đẹp như vậy, dù thế nào cũng có người thương cô, giúp cô, còn tôi không được như vậy, nếu không có nhà, mẹ con tôi không còn chỗ để đi, Đường Đường nể tình chúng ta lớn lên cùng nhau, có thể cho mẹ con tôi thêm thời gian được không, dù sao cô cũng không cần số tiền này gấp..."
Đường Hân càng khóc càng thương tâm, "Cô còn nhớ lúc nhỏ mẹ dẫn hai chúng ta đi chơi không, mẹ còn mua kem cho chúng ta..."
Đoạn này Đường Hân nói lung tung và vô lý, nhưng mọi người lại nghe ra manh mối.
Người đại diện của Đường Đường ép mẹ con Đường Hân thiếu chút nữa bán nhà, thậm chí phải nằm viện,
Trước kia mẹ Đường Hân có vẻ tốt với Đường Đường, cũng không tệ như Đường Đường nói?
Còn có, mọi người vẫn luôn suy đoán, vẫn luôn hứng thú với một việc, đó là tại sao Đường Đường đột nhiên có nhiều tiền như vậy.
Trước đó có người suy đoán có phải ký hợp đồng với công ty, nhưng dù ký hợp đồng thì một người mới cũng sẽ không có nhiều hàng hiệu như vậy, đi học tan học cũng sẽ không có người đưa đón. Trong trường học rất nhiều người suy đoán có phải Đường Đường được bao dưỡng hay không, rốt cuộc là người của giới giải trí, huống hồ Đường Đường xinh đẹp như vậy.
Kết quả Đường Hân ngấm ngầm hại người đem chuyện này đóng dấu.
Dù sao cô xinh đẹp như vậy, mặc kệ thế nào cũng có người thương cô.
Câu này chính là nói Đường Đường dựa vào khuôn mặt leo lên giường của người nào đó?
Chuyện chưa rõ trắng đen, mọi người không muốn miệt mài bám lấy, nhưng giờ lại có chứng cứ, một đám người lại nhìn Đường Đường với ánh mắt không thích hợp.
Nam sinh cảm thấy chuyện này nhiều phức tạp, nữ sinh lại cảm thấy xem thường.
Một số học sinh vốn không thích Đường Đường, hưng phấn chờ xem Đường Đường sẽ phản ứng thế nào.
Đường Đường không hoảng, sắc mặt cũng không khó coi, cô chờ Đường Hân khóc xong mới nói, "Tôi không nhớ rõ"
Đường Hân ngẩn người, "Cái gì?"
"Tôi nói tôi không nhớ rõ mẹ cô mua kem cho tôi, tôi chỉ nhớ mẹ cô mang chúng ta ra ngoài, mua kem cho cô với anh chị em họ của cô, chỉ có tôi không có, chị họ của cô còn nói tôi sinh ra không có người nuôi, dựa vào cái gì mua cho tôi, mà các người lúc đó đều cười."
Đường Hân cứng đờ.
Kỳ thật cô ta không nhớ rõ, khi đó quá nhỏ, đây là mấy ngày trước cô ta nghe mẹ nói, mẹ vừa nói vừa mắng Đường Đường không nhớ bà tốt như thế nào.
Kết quả vừa mới nói ra đã bị một câu của Đường Đường hủy sạch sẽ.
Đường Đường phải cảm ơn tác giả đã viết phiên ngoại về Đường Đường, phiên ngoại viết về hơn hai mươi năm ngắn ngủi nhưng không mấy tốt đẹp của Đường Đường, lúc Đường Duẫn Đức còn sống là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của cô ấy, sau khi Đường Duẫn Đức chết, liền không còn ai thực sự thương cô ấy.
Tác giả đã rót rất nhiều cảm xúc vào nhân vật này, hoàn chỉnh đem quá trình một cô gái tốt làm thế nào biến thành dáng vẻ kia, viết rất rõ ràng.
"Tôi chưa từng có quần áo của mình, mặc đều là đồ cô không cần, nhà vệ sinh cũng chỉ có tôi quét dọn" Đường Đường nhớ lại từng đoạn tình tiết trong sách, gằn từng chữ, "Dì mua cho cô đàn dương cầm, mời giáo viên dạy cô, tôi chỉ cần chạm nhẹ vào một chút đã bị đánh tay, lúc học tiểu học có một lần thi tốt hơn cô một chút liền liên tục vài ngày không được ăn cơm chiều, cho nên sau này tôi không dám thi tốt nữa"
Nửa thật nửa giả, sự việc đàn dương cầm là thật, chuyện thi kém lại là giả, Đường Đường đem mọi việc trộn lại không phân biết được đâu là thật đâu là giả.
Cô không muốn khi dễ một cô gái mới mười mấy tuổi, nhưng khi bị bắt nạt, Đường Đường chưa từng nhẫn nhịn.
Mọi người nghe được nghẹn họng nhìn trân trối.
Thảm quá.
Đường Hân nghe được thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Cô vốn đã thành tích kém rồi, cái gì mà không dám thi tốt..."
Nói xong liền phát hiện tự mình nói sai.
Nếu cô ta phản bác cái này thì không phải là những thứ trước đó Đường Đường nói đều là thật, Đường Hân vội vàng muốn giải thích, lại phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cô ta rất kỳ quái.
Đường Hân hoàn toàn không biết, Đường Đường thi tháng rất tốt.
Lời Đường Đường vừa nói vừa lúc xác minh nghi vấn của mọi người, thì ra nguyên nhân là như vậy nên Đường Đường mới làm bộ thi không tốt?
Bên cạnh có bạn học lên tiếng, "Trách không được thành tích của Đường Đường trước kia không tốt"
"Đúng vậy, thật đáng thương, vì vậy mà lần này thi quá tốt lại không ai tin"
"Mẹ của Đường Hân thật đáng sợ"
"Nhưng mà tôi vẫn còn tò mò, bây giờ Đường Đường dựa vào ai"
"Không biết", các nữ sinh xem náo nhiệt có chút bất mãn với hiện trạng, khó tránh khỏi ác ý nhỏ giọng, "Loại chuyện này sao có thể cho chúng ta biết được, không chừng đã vượt giới hạn rồi....không thấy tởm sao"
"Hai mẹ con Đường Hân đang sống tốt, Đường Đường theo người có tiền trở về phô trương thanh thế để thị uy..."
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, bên ngoài vài người chen tới, bọn học sinh xem náo nhiệt thấy mấy người Phong Thiên Dương vội vàng nhường đường, sau đó quay lại tiếp tục bàn tán, "Nam sinh bên cạnh Phong Thiên Dương chính là người mới chuyển trường tới đó"
"Đẹp trai quá, nghe nói là bạn thân của Phong thiếu"
Phong Thiên Dương vội vàng chen vào, đang định nói chuyện thì thấy bạn thân của mình vui mừng hét lên gọi Đường Đường
"Chị"
Đường Đường đứng dậy, nhìn thấy một gương mặt quen quen nhưng lại không nhớ đã gặp qua ở đâu.
Còn những người khác thì ngốc tại chỗ.
Phong Thiên Dương quay lại với vẻ mặt mê mang, chuyện gì vậy?
Minh Lãng vỗ vỗ vai Phong Thiên Dương, chỉ vào Đường Đường, "Làm quen đi, chị họ của tôi đó, trước đó không tìm được, cách đây không lâu vừa mới nhận trở về", nói xong lại nhìn Đường Đường với vẻ mặt bi thương, "Chị, chị không nhớ em phải không, em là Minh Lãng nè"
Đường Đường vẫn chưa nhớ ra, nhưng mà không thành vấn đề.
Đường Hân sau khi nghe Minh Lãng nói sắc mặt cũng hoàn toàn thay đổi.