Editor: Nozomi
//
Sống năm, lần đầu tiên Minh Thiếu Diễm bị nghẹn không nói nên lời.
Mới ba ngày trước hắn còn thề son sắt nói Đường Đường muốn cái gì sẽ cho cô cái đó, chỉ cần trong khả năng của hắn là được.
Kết quả ba ngày sau Đường Đường chỉ đòi phần thưởng là tham gia một gameshow, Đường Đường chỉ cần muốn đi là có thể đi.
Nhưng mà hắn không muốn.
Chú cho cháu phần thưởng không phải để cháu đi theo đuổi dã nam nhân!
Những lời này nghe có chút kỳ quái nhưng Minh Thiếu Diễm lại không biết kỳ quái chỗ nào, suy nghĩ của hắn bây giờ đều là cháu gái muốn theo đuổi Bách Thần, sau đó trong đầu tự động đem đủ loại tật xấu của Bách Thần liệt kê ra.
Tự đại, xấu tính, nói nhiều, máy móc, trẻ con, nhiều tật xấu như vậy, có chỗ nào đáng để thích? Hơn nữa quan trọng là Bách Thần đã có người trong lòng, tại sao phải tự tìm ngược?
Minh đổng là người lạnh lùng, không bao giờ nói quá nhiều chữ, cho dù trí lực có phong phú đến đâu. lúc này đối mặt với Đường Đường vẫn chỉ có hai chữ,
"Không được", nói xong lại bổ sung, "Đổi cái khác"
Đường Đường thật sự không hiểu được.
Đây không giống miêu tả trong sách.
Đường Đường không ngờ chuyện này lại khó khăn đến vậy, nhất thời mê mang, "...chú, tại sao không được?"
Còn hỏi hắn tại sao?
Minh Thiếu Diễm cảm thấy mặt nạ của mình sắp không giữ được, cố gắng khống chế hỏi cô, "Cháu vì Bách Thần mới muốn tham gia show này?"
"Đương nhiên không phải", Đường Đường không chút suy nghĩ lắc đầu.
Minh Thiếu Diễm nheo nheo mắt, "Vậy tại sao cháu nhất đi phải tham gia?"
"Sau khi cháu thi xong liền có ý niệm này", Đường Đường nghĩ nghĩ nói, "Mọi người đều cảm thấy cháu rất kém cỏi cho nên cháu nỗ lực chứng minh mình có thể thi tốt, nhưng mà vẫn không ai tin, có lẽ do cháu đã để lại cho mọi người ấn tượng quá kém, nhưng mà cháu cảm thấy cháu đâu kém như trên mạng nói đâu... phải không chú?"
"Ừ" Minh Thiếu Diễm gật đầu rồi lại bổ sung một câu, "Cháu rất tốt"
Những lời này của Minh Thiếu Diễm làm Đường Đường có chút thụ sủng nhược kinh, vì thế Đường Đường tiếp tục cố gắng, "Cho nên cháu muốn chứng minh bản thân mình mà thôi, muốn cho mọi người đều biết cháu có khả năng, không có liên quan gì tới Bách Thần"
"Chúng ta có thể chọn show khác" Minh Thiếu Diễm nghĩ ra biện pháp khác, "Kỳ nghỉ đông tới không chỉ có mỗi gameshow này"
"Nhưng mà gameshow này ratings rất cao" Đường Đường nghiêm túc nói, "Với lại cháu cũng muốn gặp Nhan Nghiên một lần"
"Gặp Nhan Nghiên?"
"Bởi vì chị ấy rất ưu tú đó chú" Đường Đường nói, "Cháu cảm thấy hứng thú với chị ấy nên muốn gặp người thật ở ngoài một lần"
Minh Thiếu Diễm lại trầm mặc.
Đường Đường thấy hứng thú với Nhan Nghiên không phải bởi vì Bách Thần thích Nhan Nghiên sao?
Nói đi nói lại còn không phải vì Bách Thần?
Minh Thiếu Diễm cảm thấy mình như cha già đang ngăn cản con gái gả cho một tên tiểu tử nghèo, thật là rầu thúi ruột.
Nói thế nào Minh Thiếu Diễm cũng không đồng ý, Đường Đường nhớ lại trong tiểu thuyết, Bách Thần vì Nhan Nghiên mà đi quay phim truyền hình, Đường Đường lại vì Bách Thần theo tới đoàn phim, trong sách Minh Thiếu Diễm không phản đối, Đường Đường chân trước vừa nhắc tới, sau lưng Minh Thiếu Diễm đã đưa cô vào đoàn phim.
Tại sao tới lượt cô lại không như vậy?
Sợ cô quấn lấy làm hỏng thanh danh Bách Thần, ảnh hưởng nhân khí Bách Thần sao?
Đường Đường nghĩ nghĩ lập tức bày tỏ ý kiến với Minh Thiếu Diễm: "Chú, cháu thề với chú, khi tham gia tiết mục cháu tuyệt đối không chủ động nói chuyện với Bách Thần, sẽ luôn giữ khoảng cách với Bách Thần từ một mét trở lên"
Minh Thiếu Diễm:......
"Di động cũng tuyệt đối không liên hệ."
Nói xong như nghĩ đến cái gì bèn lấy di động ra click mở thông tin cho Minh Thiếu Diễm xem, "Chú xem nè, cháu đã xóa số điện thoại Bách Thần từ lâu rồi, bỏ thêm bạn tốt Wechat, bây giờ cháu với anh ta không hề có quan hệ gì, cháu cũng không còn thích anh ta, thật đó chú, chú có thể hoàn toàn yên tâm"
Minh Thiếu Diễm không yên tâm, nhưng nghe xong lời Đường Đường nói đột nhiên có chút đau lòng.
Tên tiểu tử Bách Thần này rốt cuộc làm chuyện gì quá đáng mới làm Đường Đường đau lòng đến độ phương thức liên lạc đều xóa sạch sẽ?
Nhìn ánh mắt chờ mong của Đường Đường, Minh Thiếu Diễm thở dài, sau một hồi mới nói,
"Bây giờ cháu còn trẻ, đặc biệt là ở tuổi này, thường để ý đến vẻ bề ngoài và cố chấp không giải thích được, cháu không nhìn ra nhưng chú là người từng trải, không muốn thấy cháu đi đường vòng nên muốn nhắc nhở cháu."
Đường Đường không có phản ứng, sao lại nhắc đến triết lý cuộc sống vậy, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu lắng nghe.
Minh Thiếu Diễm tiếp tục nói, "Bách Thần tuổi trẻ, đẹp trai, cũng có tài năng, các cô gái ở độ tuổi như cháu thích hắn cũng là bình thường."
...... Cháu thật sự không thích hắn.
"Người ưu tú trên thế giới này có rất nhiều, người thật lòng thích cháu, yêu quý cháu lại không nhiều lắm, là chú của cháu, người thân duy nhất của cháu, chú hy vọng cháu có thể thích một người đối xử hết lòng với mình. Đương nhiên chú cũng tin tưởng trong tương lại cháu sẽ gặp được người như vậy, mà người này tuyệt đối không phải Bách Thần."
Đường Đường ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Minh Thiếu Diễm chưa từng nói nhiều như vậy, cũng bởi vì Đường Đường từ lời nói của Minh Thiếu Diễm cảm nhận được một phần tâm ý và quan tâm.
Không phải sợ cô ảnh hưởng đến sự nghiệp của Bách Thần mà chỉ đứng ở góc độ người nhà nói cho cô, Bách Thần không phải người cô nên thích.
Chưa từng có người nói với cô như vậy.
Lúc trước cha mẹ ly dị, cô đi theo mẹ, mỗi ngày mẹ đều quở trách cha là người thất bại, nói cô sau này phải gả cho một người có năng lực có sự nghiệp, sau đó cô rời xa mẹ một mình về nước, rồi cô càng ngày càng thành công, tất cả mọi người đều cảm thấy cô phải tìm một người xứng đôi với mình.
Chưa từng có ai nói với cô, cô chỉ cần thích một người thật lòng với mình.
Mà những lời này cô lại nghe được từ một người cô cho là lãnh khốc nhất và không tin vào tình yêu - Minh Thiếu Diễm.
Đường Đường đột nhiên có một ý nghĩ, sau này Minh Thiếu Diễm có vợ nhất định sẽ là một người chồng tốt, nếu hắn có một đứa con gái thì nhất định sẽ là người cha tốt.
Đường Đường cảm thấy trong lòng ấm áp, lại có chút đau lòng.
"Chú..."
"Gameshow nếu cháu muốn đi vậy thì đi thôi" Minh Thiếu Diễm không kiên trì nữa, tâm bình khí hòa nói với Đường Đường, "Nhưng mà phần thưởng chú đã hứa sẽ tính riêng, như đã nói, chờ cháu nghĩ ra thật sự muốn cái gì lại nói với chú."
Dứt lời Minh Thiếu Diễm đứng lên, sờ sờ đầu tóc còn chưa khô hẳn của cô, "Trễ rồi, ngày mai còn đi học, mau đi lên nghỉ ngơi đi" tựa như cảm nhận được nhiệt độ trên đầu ngón tay lại dừng bước,
"Đúng rồi, đừng quên làm khô tóc."