Hà Mạn Quyển cố chớp chớp mắt, lắp bắp hỏi: “Thật trùng hợp, cậu, các cậu làm gì ở đây?”
Mặc dù Hà Mạn Quyển là kiểu ngốc ngốc thơ ngây, nhưng chưa đến mức không có nổi 1 điểm IQ. Đặc biệt là trong cái nhìn như muốn người của Đoàn Lăng, chỉ số thông mình của cậu ta nhanh chóng tăng vọt, hiểu ý sửa lời: “À…. à phải rồi, sinh nhật của em gái tui, tụi này ra ngoài chơi, còn cậu?”
Vế trước là đủ rồi, không cần hỏi vế sau đâu!
Tạ Ninh cười híp mắt nhìn cậu ta, không trả lời.
“Sáng nay tôi có qua thăm, bác gái nói là cậu ra ngoài rồi.”
Bầu không khí đầy trầm lặng, gã trai xa lạ kia rất tự nhiên mà tiếp tục cuộc trò chuyện, hắn trưng ra bản mặt sếp lớn bá đạo điển hình, cách nói cũng rất chững chạc, nhìn thẳng Đoàn Lăng rồi nói: “Không ngờ lại gặp được ở đây, thật là vừa khéo.”
“A.” Hà Mỹ Mai bĩu môi nói chen vào: “Khéo cái gì nhỉ, ai cho anh tới!”
Mắt đảo hai vòng, thấy tình huống không ổn, Hà Mạn Quyển vội vàng xoa dịu: “Anh Hàn có lòng về nước để mừng sinh nhật em, em đừng có mà làm kiêu nữa. Đi thôi đi thôi, đủ người rồi thì chúng ta vào thôi.”
Hai cô bạn thân của Hà Mỹ Mai len lén liếc nhìn những anh trai ở đây, tất nhiên là không có ý kiến gì. Hà Mỹ Mai véo thật mạnh vào phần thịt ngang eo của Hà Mạn Quyển, dùng khẩu hình nói ‘Em anh!’. Trước kia Hà Mạn Quyển sống nói rằng Đoàn Lăng sẽ đánh cậu ta, mà em gái cũng muốn tiễn cậu ta đi chầu ông bà, giờ xem ra không hề nói quá chút nào.
Tạ Ninh khó hiểu nghiêng đầu, rốt cuộc cậu ta ngại sống quá lâu à?
Nhưng bây giờ không phải lúc lo lắng cho người khác, não cậu xoay chuyển liên tục, điên cuồng nghĩ cách giữ Đoàn Lăng lại, nhưng một bước ngoặt không ngờ đã xảy ra.
Một giây trước, sắc mặt Đoàn Lăng hẵng còn đen xì, mà khi cậu trai lạ mặt kia cất tiếng, hắn ta đột nhiên nhếch miệng, lộ ra một nụ cười nhạt khó hiểu.
“Đúng là trùng hợp.”
Vai bỗng nhiên bị chụp lấy, Đoàn Lăng một tay kéo cậu vào lòng: “Vậy đi cùng đi, Tạ Ninh, tình cờ gặp gỡ thế này, cậu không giới thiệu chút à?”
Thấy hành động ‘thân mật’ của hai người, gã trai xa lạ kia lập tức biến sắc, cái mặt sếp tổng trở nên lạnh lùng, lực uy mười phần, không hiểu sao khiến Tạ Ninh lại có ảo giác sắp bị cấp trên chỉ trích.
Hai bên bị ghìm trong tay, nghe ra được trong lời nói của Đoàn Lăng mang theo sự uy phẫn nộ, khóe miệng Tạ Ninh giật giật, đành phải tiếp tục ra vẻ ‘thật tình cờ’. “Xin chào, tôi là Tạ Ninh.” Cậu gật đầu với mấy người chưa từng gặp gỡ, cảm nhận được sức lực trên vai dần xiết lại, buộc phải nói thêm: “Bọn tôi…đang tìm hiểu nhau.”
Hình như còn chưa hài lòng với phản ứng của gã trai lạ mặt, dưới cái nhìn đầy soi mói với những vẻ mặt khác nhau, Đoàn Lăng đảo mắt nhìn Hà Mạn Quyển đang hớn hở ra mặt, cười lạnh hỏi lại câu hỏi ban nãy của Hà Mạn Quyển mà hắn ta chưa trả lời.
“Tạ Ninh, hôm nay chúng ta định làm gì nhỉ?”
Tạ Ninh khóe mắt khẽ giật, dưới cái nhìn chăm chăm của sáu cặp mắt, hơn nửa ngày mới ngập ngừng lên tiếng: “…Hẹn hò.”
…
Dòng người ở khu vui chơi còn đông đúc hơn cả phố thương mại.
Những du khách đi ngang qua thường thường sẽ thả chậm bước chân để nhìn bọn họ, cảnh tượng này khiến cho dòng người phía trước di chuyển rất chậm dù đi đến bất cứ con đường nào.
Nói là đi cùng, nhưng ngoại trừ hai anh em Hà Mỹ Mãi và Hà Mạn Quyển ra, mấy cô cậu nhà giàu nứt đố đổ vách kia đều không có tí hứng thú nào đối với các công trình kích thích giác quan và gây ảnh hưởng đến hình tượng. Lần ra ngoài này, không ai là thật sự muốn vui chơi hết mình cả.
Cố Tử Chân mặc dù không hợp với Hà Mạn Quyển nhưng có mối quan hệ khá tốt với Hà Mỹ Mai, lần này chỉ là đi mừng sinh nhật cô mà thôi, Đoàn Lăng lại đến, với hắn mà nói hoàn toàn là niềm vui bất ngờ.
Nhưng mối quan hệ giữa gã trai lạ mặt và Hà Mỹ Mai thì lại rất vi diệu.
Song bầu không không khí vi diệu này không kéo dài được bao lâu, trong lúc đi trong khu vui chơi, Hà Mỹ Mai vốn đã chuẩn bị ‘lộ trình chinh phục’ từ sớm, đó chính là quẩy căng hết cỡ. Hơn nữa, Đoàn Lăng mà cô nàng luôn hằng mong nhớ cũng đã đến rồi, không cần phải khó chịu bởi một số người.
Ban đầu, anh em họ Hà còn ân cần tíu tít quanh Đoàn Lăng, nhưng chưa được nửa tiếng, hai người bọn họ cũng không biết vui chơi ở phương nào rồi.
Hai cô bạn thân khí chất tao nhã của Hà Mỹ Mai không đi cùng với anh em nhà đấy, mà ở lại dưới bóng cây hóng mát cùng ba người bọn cậu. Mắt lúc thì lia đến trên người Đoàn Lăng, lúc lại đảo qua Hàn Khiên, thình thoảng cũng sẽ dừng đến trên người Tạ Ninh.
Không lâu sau, một cô gái không nhịn được hỏi: “Anh là Hàn Khiên, con trai cả của tập đoàn Hàn thị phải không ạ?”
Còn chưa hoàn hồn sau đả kích ‘khoe ân ái’ trước mặt quần chúng nhân dân ban nãy, vừa chợt nghe thấy cái tên này, Tạ Ninh run người, da gà thi nhau nổi lên.
Hàn Khiên? Người đáp lời Đoàn Lăng trong tình tiết đầu tiên, Hàn Khiên?!