Hẹn hò, được xem như là một sự kiện dành riêng cho các cặp đôi yêu nhau.
Lúc trước có đôi khi lấy cớ quan hệ yêu đương, hết lần này đến lần khác ‘được đằng chân lân đằng đầu’, hình như khả năng chịu đựng của Đoàn Lăng đối với cậu đã vượt qua cả giới hạn. Sau khi cậu đưa ra lời hẹn hò, hiếm khi hắn ta lại không nổi cáu.
Khi ấy Đoàn Lăng bình tĩnh nhìn cậu thật lâu, ít nhất là một phút, cuối cùng hắn không đồng ý cũng chẳng từ chối mà lại cứ thế quay người rời đi. Linh hồn bé nhỏ trong lòng Tạ Ninh hết lại dậm chân, sau khi hai người lần lượt lên xe, cậu lại nói bóng nói gió mấy câu nhưng Đoàn Lăng đều phớt lờ cậu.
Lúc xuống xe, chẳng biết lần gặp mặt tiếp theo sẽ là khi nào, nên sau khi được đưa về đến khu biệt thự, Tạ Ninh vẫn ngồi yên tại chỗ, ra điều ‘cậu mà không nhận lời thì tôi sẽ không xuống xe’.
Đương nhiên cũng không nhất định là phải thế, nếu bây giờ mà Đoàn Lăng nói chia tay luôn thì chắc chắn cậu sẽ nhảy xuống xe rồi té ngay.
Hai người âm thầm giằng co cỡ mười phút, hoặc có lẽ chỉ mình Tạ Ninh đơn phương giằng co mà thôi. Trong lúc ấy Đoàn Lăng cứ mãi cau mày, không giống như là nổi giận mà ngược lại, tựa như đang suy nghĩ điều gí đó.
Suy nghĩ xong rồi, hắn quay đầu nhìn Tạ Ninh đang ngồi cứng cả cổ.
“Ngày 3, đi đâu?”
Tạ Ninh: “…!”
Không dám nói thẳng tên khu vui chơi, cậu chỉ nhắc đến một cái giao lộ ở gần đấy, 9 giờ sáng gặp nhau ở đó là được rồi. Đoàn Lăng hừ một tiếng, có vẻ đồng ý rồi.
Mãi cho đến sáng ngày mùng 3, Tạ Ninh cũng không suy nghĩ cẩn thận xem vì sao lúc ấy hắn lại nhận lời. Đoàn Lăng không có vẻ gì là miễn cưỡng, càng không giống như có hứng thú với việc hẹn hò.9 giờ sáng, hai người gặp nhau ở giao lộ đã hẹn, đã quen nhìn Đoàn Lăng mặc đồng phục học sinh, giờ thoáng thấy hắn trong bộ quần áo bình thường, Tạ Ninh không còn sức chống trụ trước cái đẹp, khẽ lắc đầu.
Khi bề ngoài nổi bật đến một mức độ nhất định, thì quần áo và vân vân hoàn toàn chỉ là thứ làm nền.
Con ngươi dừng trên khuôn mặt của Đoàn Lăng vài giây, Tạ Ninh vội vàng lia tầm mắt sang chỗ khác. Lúc này mới nhận ra, không chỉ mỗi mình cậu mà biểu cảm của người qua đường ngang qua giao lộ cũng đầy vẻ kinh diễm.
…Không hổ là thế giới của nhân vật chính, khi không nói lời nào thì quả thực rất có lực sát thương!
Trong những ngày lễ, đám đông trên phố thương mại rất nhộn nhịp, đa số là những cặp đôi trẻ trung mơn mởn, tay khoác tay, hết sức thân mật.
Đoàn Lăng hình như còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt đào hoa có hơi hoe đỏ, mũ lưỡi trai trên đầu cũng chẳng che khuất được khuôn mặt cũng như ánh hào quang, chỉ có thể cản được vài tia nắng mặt trời.
Thật sự hẹn hò rồi, Tạ Ninh là người mời mà còn gượng gạo hơn cả Đoàn Lăng, cậu nở nụ cười cứng ngắc: “Cậu đến rồi à?”
“Sao cậu còn mang theo cái cặp sách quê mùa kia vậy?” Nhìn lướt qua sau lưng cậu, Đoàn Lăng tỏ vẻ ghét bỏ: “Muốn đi đâu?”
Hắn ta nhận lời cũng đủ kỳ lạ rồi, thái độ bình tĩnh như thế này càng khiến người khác ngạc nhiên hơn. Nhưng mà đeo cặp sách thì có làm sao, Tạ Ninh oán thầm trong bụng, trong đây có thể chứa bách khoa toàn thư về Vạn nhân mê đấy!
Không cự nự với Đoàn Lăng nữa, cậu chỉ thẳng về phía trước: “Ngay gần đây thôi, rẽ qua giao lộ là đến rồi.”
Trên đường đi, Tạ Ninh được thể nghiệm rõ cảm giác như đi ra sân hành quyết.
Để đệm bớt cơn cáu giận của Đoàn Lăng, cậu cố tìm đề tài để nói chuyện phiếm với hắn, gắng hết sức để tỏ ra như đang hẹn hò thật. Mà Đoàn Lăng đáp lại câu được câu chăng, bọn họ hiếm được có lúc hòa hợp.
Song sự hòa hợp ngoài mặt này không kéo dài được lâu, dẫn người đến cổng khu vui chơi, là lúc chạm trán với nhóm của Hà Mạn Quyển cũng hẹn nhau lúc 9 giờ. Trời tháng Mười nóng nực, mà sau lưng lại ụp đến luồng không khí lạnh buốt xương.
“Ẻo… Phì! Tạ Ninh! Ở đây ở đây!”
“…Hà Mạn Quyển?!”
Tạ Ninh nhìn đồng đội heo Hà Mạn Quyển đang nhảy cẫng lên vẫy tay, ngạc nhiên mà quay đầu lại nói: “Trùng hợp quá! Thế mà lại tình cờ gặp cậu ấy.”
Nhưng lời nói xạo ấy đã đầy lỗ hổng thì chớ, mà kỹ năng diễn xuất cũng không với được hạng ba.
Đoàn Lăng híp mắt, nơi đáy mắt không còn vẻ buồn ngủ ban nãy nữa mà tràn đầy âm u bão tố.
“Tạ Ninh, cậu đùa tôi đấy à?”
“Đâu có!” Tạ Ninh bất chấp lắc đầu, tuôn ra lời kịch chữa cháy đã chuẩn bị từ trước: “Đúng là bất ngờ mà! Khó lắm mới hẹn hò, tôi đương nhiên cũng không muốn bị người khác quấy rầy!”
Ở cổng vào khu vui chơi, trừ Hà Mạn Quyển ra thì còn có Hà Mỹ Mai trong tấm ảnh lần trước và hai cô bạn thân.
Khiến người khác phải ngạc nhiên chính là Cố Tử Chân thế mà cũng ở đây, lúc này đang nói chuyện phiếm với một cậu trai lạ mắt. Hai người hình như nói chuyện với nhau rất vui, mà Hà Mỹ Mai, nhân vật chính của ngày hôm nay lại rầu rĩ buồn bực, đã được tới khu vui chơi như đúng ý mà cô nàng có vẻ không vui là mấy.
Tạ Ninh nhạy bén cảm giác được có điều gì đó không ổn.
Nhóm Hà Mạn Quyển tiến đến gần, từ dăm ba câu của mấy người đó, cái cảm giác không ổn này lại càng rõ rệt.
“Anh Lăng!” Khuôn mặt rầu rĩ của Hà Mỹ Mai cuối cùng cũng nở một nụ cười rạng rỡ: “Anh đến mừng sinh nhật em thật này! Em không nằm mơ ha!”
Lúc này Hà Mạn Quyển vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: “Em không nằm mơ đâu, đúng là anh Lăng đấy. Ha ha ha Tạ Ninh, không hổ…”
“Miêu Quyển!”
Tạ Ninh sợ đến mức tái mét mặt mày, hô lớn gọi cậu ta một tiếng, ánh mắt của đám người cùng rơi xuống đầu cậu.