Beta: NKHA
Lâm Kích thay quần áo xong chậm rãi bước ra. Vinh Tình chờ bên ngoài hai mắt lập tức sáng ngời!
Hoang dã!
Thật hoang dã!
Có chút ý vị bên trong!
Anh nhịn không được đi quanh Lâm Kích hai vòng.
Nhìn đôi chân dài gợi cảm nóng bỏng này xem! Nhìn cái eo không cần ôm cũng biết cảm giác này xem!
Vinh Tình nhịn không được lấy điện thoại ra, hướng tới Lâm Kích hừ hừ một tiếng.
"Chụp một tấm không?"
Lâm Kích nhìn anh bởi vì mình mà đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, rũ mi.
"Được."
Hai cái áo khoác đen dựa vào nhau, cổ tay áo màu đỏ sậm nhẹ nhàng chạm nhau, trong gió nhẹ truyền đến một tiếng răng rắc nhỏ, một tấm hình kỷ niệm thời gian dừng lại tại một giây này.
Bàn tay nhỏ bất giác hướng về phía trước ôm chặt vòng eo thon chắc của người ngồi trước, chọc đến chủ nhân của vòng eo lặng lẽ căng cơ bụng.
Xe máy gầm rú cùng với chân ga chuyển động giống như một đại bác cơ giáp vụt ra ngoài!
Ánh nắng chạng vạng buổi chiều nhuộm đám mây cuối chân trời thành từng đóa hoa màu sắc khác nhau, có hồng nhạt, có đỏ tím, còn có cam hồng.
Gió thổi qua bên tai, lỗ tai ngoài tiếng xe máy đang gầm rú thì cơ hồ không thể nghe thấy âm thanh khác. Vòng eo ôm lấy trong tay phảng phất như là sinh mệnh lơ lửng duy nhất anh có thể dựa vào, Vinh Tình gắt gao ôm vòng eo trong ngực nhưng lại nhịn không được cất tiếng cười to.
Gió mạnh làm tiếng cười của anh tan ra bên ngoài, Lâm Kích không nghe được rõ ràng nhưng cậu có thể cảm nhận được trái tim điên cuồng nhảy lên của người ngồi sau lưng, tiếng tim đập đó như hòa thành một thể với tiếng tim đập của cậu, trong nháy mắt này cậu cơ hồ không cần nói chuyện cũng có thể cảm nhận được tâm tình của Vinh Tình vào giờ khắc này!
Vinh Tình bỗng nhiên chuyển qua ôm cổ cậu, đứng lên! Anh tùy ý la lớn trong gió, "Nhìn bên kia! Đẹp không?"
Lâm Kích nhìn theo ngón tay Vinh Tình.
Dưới ánh nắng hoàng hôn sóng nước màu xanh của biển rộng phản chiếu ra ánh cầu vồng, từ hồng nhạt thanh lệ đến cam hồng sáng lạn, biển xanh thâm thúy thần bí nối liền với chân trời, cát trắng khoác lên hào quang mỹ lệ, gió biển từ đường chân trời thổi đến bọn họ, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.
Hắn đây là đang chia sẻ cảnh đẹp cùng mình sao? Mình là người hắn muốn cùng chia sẻ cảnh đẹp sao?
Trái tim thình thịch nhảy dựng lên, Lâm Kích hơi há miệng nhưng lại phát hiện lời nói bản thân nói ra đều bay theo gió, không thể truyền đến tai Vinh Tình. Người phía sau ôm cổ cậu càng chặt, cậu giống như có thể nghe thấy tiếng cười to tùy ý của Vinh Tình, vui vẻ như vậy, như vậy, làm cậu cũng muốn cười rộ cùng.
Một loại cảm xúc không hiểu được nháy mắt nổ mạnh mở ra trong lòng ngực, Lâm Kích hé miệng, không màng đến gió mạnh rót vào trong miệng mình, lớn tiếng— !
"Tòa nhà kia chính là biệt thự lớn cảnh biển của tôi." Vinh Tình càng thêm phóng to giọng nói của mình, trong giọng nói đó tràn ngập vô tận vui thích, phảng phất như đang chia sẻ cùng cậu chuyện vui vẻ nhất thế gian!
Nhìn đi! Tiểu chó săn! Biệt thự lớn hoang dã của papa! Mau nhìn đi! Về sau nếu cậu dỗ papa thật tốt, không chừng papa sẽ cho phép cậu vào ở!
Vinh Tình cảm thấy mỹ mãn chia sẻ tọa độ biệt thự lớn của mình, từ ôm cổ chuyển qua ôm eo, thuận tiện duỗi tay sờ soạng hai khối cơ ngực bên trong áo khoác.
Quá tuyệt vời.
Biệt thự lớn phối với cơ ngực lớn. Đây là giấc mộng của biết bao người trong giới!
Trái tim đang đập cùng thần sắc kích động của Lâm Kích nháy mắt phảng phất như gặp đả kích lớn, cứ đông lại như vậy. Cậu giống như không thể tin được những gì vừa rồi bản thân nghe được. Thì ra Vinh Tình là chỉ biệt thự bên bờ biển sao?
Cậu hơi há miệng muốn hỏi nhưng lại cảm thấy cái ý nghĩ này quá buồn cười.
Hỏi cái gì?
Hỏi Vinh Tình, thì ra tất cả đều chỉ là tôi tự mình đa tình sao?
Cậu thậm chí không dám tưởng tượng nếu Vinh Tình nghe được câu này, sẽ dùng bộ dạng gì cười nhạo. Cười nhạo cậu không biết lượng sức, cười nhạo cậu có ý nghĩ kỳ lạ. Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một ý nghĩa, thì ra chính là loại cảm giác này?
Trên mặt biển, hoàng hôn dần dần bị bóng tối cắn nuốt, gió biển mang theo hàn khí chui vào trong thân thể Lâm Kích thật sâu, nhưng cũng không so được với sự lạnh lẽo trong lòng cậu. Tốc độ của cậu dần dần chậm lại, nghe thấy Vinh Tình mang theo chút bất mãn hỏi bên tai vì sao lúc này lại dừng lại, cậu rũ mắt thấp giọng thở dài.
"Tôi mệt mỏi."
Vinh Tình nhìn thoáng qua vẻ mặt mệt mỏi của tiểu chó săn. Đúng rồi, hình như tiểu chó săn vừa diễn xong là anh liền mang đi, mệt mỏi cũng là bình thường. Nhưng mà nói tiếp thì thể lực của tiểu chó săn hình như hơi khác với tưởng tượng?
"Không sao, mệt mỏi thì đến lượt tôi chạy đi, tôi chở cậu trở về." Vinh Tình sảng khoái kêu cậu dừng xe lại, đợi đến lúc Lâm Kích ngồi lên anh bình tĩnh để tay tiểu chó săn trên eo mình. "Ôm chặt."
Lâm Kích sửng sốt.
Ôm chặt cái gì?
Vinh Tình đã đạp chân ga, tăng tốc lên xe máy gào thét chạy đi!
Sảng khoái!
Không hổ là xe bá tổng dùng mấy trăm vạn mua!
Đưa tiểu chó săn về dưới ký túc xá Vinh Tình vẫn còn có chút luyến tiếc nhanh như vậy phải chạy con chiến kỵ này về.
Nói đạo lý, tuy rằng xe khác cũng quý nhưng chúng nó không đủ hoang dã!
Chiếc xe này tuy rằng chỉ có mấy trăm vạn nhưng khi chạy, nó chính là chiếc đẹp nhất trên cả con đường!
Không được, mình không thể để hắc mỹ nhân mới ra đường một chút liền phải trở về!
Đây là phí phạm của trời!
Đúng rồi!
Vinh Tình đột nhiên nhanh trí!
Không bằng chạy chiếc hắc mỹ nhân này đi tìm Tống Hiền đi! Tống Hiền nhất định biết thưởng thức! Cứ như vậy đi!
Tập đoàn Tống thị.
Bởi vì gần đây chuyện bản thân theo đuổi một người con trai nên không ít cổ đông trong tập đoàn đều sinh ra bất mãn với hắn, Tống Hiền đành phải gia tăng lượng công việc, tranh thủ sớm ngày có thể giống Vinh Tình, tay cầm quyền to với đống tiền lớn.
Hắn tăng ca tới giờ rưỡi, đang định kêu trợ lý đi mua một phần bữa tối thì thấy điện điện thoại trên tay hiện lên tên Vinh Tình.
Vinh Tình tìm mình làm gì?
Tống Hiền tò mò nhận được thoại.
"Ầm— !"
Điện thoại truyền ra tiếng xe máy gầm rú, Tống Hiền đột nhiên đứng dậy!
"Là âm thanh của Black Beauty!"
(Tên của một chiếc xe trong phim Green Hornet - Chiến binh bí ẩn của, có Châu Kiệt Luân đóng.)
Chắc chắn không sai! Lúc trước ra loại xe này, hắn còn tìm riêng người khác ghi lại một đoạn âm thanh nghe mỗi ngày! Tuy rằng không mua nổi! Nhưng hắn nhất định phải biết được âm thanh khêu gợi của Black Beauty là như thế nào!
Tống Hiền kích động, hắn run tay.
"Anh muốn bán chiếc Black Beauty này không?" Tuy rằng hắn không có nhiều tiền lắm! Nhưng trả từng khoảng hình như không thành vấn đề! Lúc trước bởi vì nghèo nên hắn bỏ lỡ lần đầu tiên, bây giờ tuyệt đối không thể bỏ lỡ lần thứ hai!
Nhưng mà.
Vinh Tình lãnh khốc vô tình ngăn lại vọng tưởng của hắn.
"Cậu ra đây tôi cho nhìn bằng hai mắt, hàng không bán, cậu cho rằng hiện tại còn ai sẽ bán Black Beauty , tôi lại không thiếu chút tiền ấy."
Lại không thiếu chút tiền ấy.
Không thiếu chút tiền ấy.
Chút tiền ấy.
Chút tiền ấy.
Chút.
Mãnh hổ rơi lệ rồi QwQ!
Mắt Tống Hiền trông mong hỏi, "Thật sự không bán sao? Tôi có thể thêm mười vạn nữa." Hu hu hu, nhiều thêm nữa hắn cũng không có.
Bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày nay bỏ ra hơn một vạn mua cà phê cho Tiêu Tử Kỳ, Tống Hiền tức khắc cảm thấy trái tim có chút đau đớn. Vì, vì sao theo đuổi người ta lại tiêu tiền như vậy?
"Gà con, papa thiếu mười vạn đó sao? Cậu có phải đang tăng ca không? Papa mang cậu đi ra ngoài ăn tối chút, hiện tại cậu đi xuống còn có một cơ hội sờ Black Beauty, thế nào?" Vinh Tình vô tình cự tuyệt lần nữa, hơn nữa trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy sảng khoái.
Chính là như vậy, đây mới là niềm vui của bá tổng!
"Được! Tôi lập tức tới!"
Tống Hiền vừa nghe, đôi mắt tức khắc sáng lấp lánh, nhanh chóng đóng máy tính lại mang điện thoại theo một đường chạy như bay. Trợ lý dự định qua đây mua cơm cho hắn lại đi ngang qua, Tống Hiền để lại một câu.
"Đêm nay không tăng ca!" Liền biến mất không thấy.
Trợ lý đứng tại chỗ rối rắm ba giây đồng hồ, quyết đoán lập tức về văn phòng của mình cầm điện thoại lên gửi tin nhắn!
"Thái tử gia cuối cùng cũng về sớm! Đừng hủy chỗ, nội trong phút tôi sẽ đến!" Thái tử gia ngốc nghếch cuối cùng cũng biết niềm vui khi về sớm! Cô nói chuyện yêu đương dễ dàng rồi!
Tới dưới lầu, Tống Hiền lập tức đi quanh xe. Hắn giơ tay như vuốt ve mỗi một tấc da thịt của người trong lòng, ánh mắt si mê thưởng thức từng đường cong, "Đây là Black Beauty sao, quá đẹp." Thân là đàn ông, ai mà không muốn có một cái đâu?
Hắn lại nhìn thoáng qua Vinh Tình mặc một chiếc áo khoác xe máy phiên bản giới hạn, chỉ cảm thấy đối phương quả thực đẹp trai đến nổ tung! Dùng từ trên mạng hắn mới học gần đây nói là a bạo!
Sao có người có thể sống thành bộ dạng hắn muốn sống vậy!
"Anh thật sự không bán sao?" Vẻ mặt QAQ Tống Hiền thành công làm Vinh Tình sảng khoái hơn cả tiêu vạn.
Đây chính là niềm vui của kẻ có tiền sao?
"Không bán!" Tuy rằng sảng khoái nhưng vấn đề về nguyên tắc không thể dao động!
Vinh Tình cười hì hì nhìn Tống Hiền đang uể oải, vươn người qua vỗ vai hắn.
"Đi, lên xe, tôi mời cậu ăn bữa cơm."
Tuy Tống Hiền vô cùng tiếc nuối nhưng vẫn hưng phấn đội mũ lên.
Mặc dù không thể có được! Nhưng có thể ngồi lên! Như vậy cũng tốt!
Tùy tiện tìm một lô ghế riêng không cần xếp hàng đi vào, Vinh Tình gọi mấy món ăn xong mới nhìn Tống Hiền, vẻ mặt bát quái.
"Ông Tống nói, cậu gần đây tiêu không ít tiền cho Tiêu Tử Kỳ kia?"
Tống Hiền còn đang hoài niệm xúc cảm của hắc mỹ nhân, bị anh hỏi theo bản năng nói.
"Không có, chỉ tặng cà phê vài lần, cũng hơn một vạn thôi." Không biết vì cái gì, hắn lại che giấu chuyện mình còn cho Tiêu Tử Kỳ vạn.
Hơn nữa nếu tính lên thêm cũng không coi là nhiều, so ra còn như muối bỏ bể kém vạn của Vinh Tình nữa.
Vinh Tình vừa nghe tức khắc kinh hãi.
"Cái gì? Cậu tiêu một vạn? Cậu sao lại phá của như vậy? Khó trách ông Tống muốn uy hiếp cậu!"
Tống Hiền:... ?
"Một vạn nhiều, rất nhiều sao?" So với vạn nó không phải chỉ là em trai à! Có tư cách gì bị nói thành tán gia bại sản sao!
Vinh Tình vô cùng đau đớn.
"Còn không nhiều? Cậu có biết một vạn là ba tháng tiền lương của người bình thường không? Nghe nói cậu dùng để theo đuổi người khác?"
"Ừ, đúng vậy." Tống Hiền có chút nói lắp, "Theo đuổi người khác là phá của hả? Anh không phải cũng tiêu vạn sao?"
"Chúng ta có thể giống nhau hả!"
Vinh Tình la to!
" vạn của tôi là đầu tư để đóng phim! Đầu tư cậu hiểu không? Có trả lại! Không chỉ cho cậu ấy lấy được nam chính, chỉ cần đoàn phim không xảy ra vấn đề thì vạn của tôi có thể kiếm được không ít tiền! Cậu thì sao! Một vạn của cậu đập vào có thể nghe được tiếng dội lại sao!"
Đứa bại gia!
Tống Hiền, Tống Hiền có chút hít thở không thông.
Mẹ nó, nghe vào hình như cũng có lý?
Nhưng mình không chỉ tiêu một vạn thôi! Là vạn lận! Cái gì cũng đều không có!
Má! Vậy mấy ngày nay hắn tiêu tiền rốt cuộc là vì cái gì? Còn bị buộc phải tăng ca!
Mình quá khó khăn mà!
~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Vinh Tình: vạn tôi đạp vào, bồi ăn cơm bồi lái xe, còn có chụp ảnh! Cậu có gì?
Tống Hiền:.... Má!